THẦY LANG - Trang 97

- Tôi không tin, - ông An-tô-ni nói tiếp. - mà lý do chính là chỗ có thể

chữa lành cho con trai ông, chính tôi sẽ chữa. Ông hãy cân nhắc cho kỹ,
ông Prô-cốp, vì tôi chỉ mong điều tốt cho ông bởi vì tôi biết rằng ông cũng
không muốn điều gì xấu cho tôi. Ông hãy nghĩ kỹ xem, chuyện gì sẽ xảy ra,
nếu như ngược hẳn những điều bàn tán kia, Va-sin khỏe lại, bắt đầu đi lại
được, giống hệt những người khác, bắt tay vào làm việc? Ông sẽ có kẻ để
mà kế thừa cái cối xay, những năm già yếu của ông, ông sẽ tìm được chỗ
nương tựa và chăm sóc bởi một đứa con ruột thịt. Ông hãy nghĩ xem, khi
thấy thằng Va-sin khỏi bệnh, những kẻ hay đồn hoáng có phải sẽ chịu ngậm
miệng lại không nào?

Lão Mi-en-nhich nhỏm lên khỏi khúc gỗ một cách nặng nhọc và nhìn

An-tô-ni, trong mắt lão có những tia lửa lo lắng

- Ông An-tô-ni, nghe đây, ông có thề rằng thằng bé sẽ không chết chứ

- Tôi sẽ thề. - Một lời đáp trang trọng vang lên.

- Vậy thì đi

- Không nói một lời, lão bước đi trước. Lão nhìn vào các phòng.

Không có ai cả. Trong góc, trước ảnh thánh, một ngọn đèn dầu nhỏ cháy
leo lét.

Lão Prô-cốp gỡ bức tranh thánh ra khỏi chiếc đinh treo, trang trọng

nâng lên quá đầu rồi nói:

- Thề có Đức Mẹ tối cao

- Thề có Đức Mẹ tối cao, ông An-tô-ni lặp lại.

- Thề có Chúa Jê-xu cứu thế

- Thề có Chúa Jê-xu cứu thế

- Tôi xin thề

- Tôi xin thề

- Tôi xin thề, - ông An-tô-ni lặp lại thêm lần nữa, và để khẳng định lời

thề ông hôn bức tranh thánh mà lão Prô-cốp chìa ra cho ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.