THẦY LANG - Trang 95

lắp lại, bôi dầu mỡ và nó cắt tốt hơn trước. Phải có kiến thức, phải qua
trường, phải học hành chứ.

- Tùy ông thôi, - An-tô-ni nhún vai. - Tôi cũng có nài đâu chứ? Tôi nói

tôi biết làm, vì đã nhiều lần cứu người ta khỏi những chuyện đau đớn như
thế, tôi biết làm. Thế với tôi, ông đã bao giờ thấy tôi trả lời cho gió mang đi
hay chưa?

Ông lão nín lặng.

- Đã có khi nào tôi nói về một việc gì đó là tôi biết làm, để rồi cuối

cùng tôi lại làm hỏng hay chưa?

Lão Mi-en-nhich gật đầu.

- Đúng thế, chối là phải tội! Ông được việc lắm và tôi không bị thiệt

hại gì về ông. Nhưng đây là chuyện con trai tôi. Ông biết rồi đấy. chuyện
đứa con trai duy nhất còn sót lại của tôi.

- Thế ông muốn nó mãi mãi bị tàn tật thế à? Tôi xin bảo thực ông rằng

càng ngày cậu ấy sẽ càng khổ sở hơn, chứ chẳng khá hơn được đâu. Chân
cậu ấy có những mẩu xương đang chòi nhau. Ông bảo là phải có học, thì
ông đã được một bài học rồi đấy thôi. Ông bác sĩ ở thị trấn là người có học
đấy chứ. Thế mà ông ấy đã làm được gì nào?

- Người có học đã không làm được, thì kẻ vô học chẳng nên động tới

làm gì. Trừ phi - ông ngần ngừ, trừ phi chở đến Vin-nô, đến bệnh viện.
Nhưng tốn kém lắm, mà cũng chẳng biết có ích gì không...

- Đằng này không phải tốn kém. Ông sẽ không phải trả cho tôi một xu

nào hết. Nhưng tôi không ép. Ông Prô-cốp, tôi xin nhắc lại, tôi không ép
ông. Từ tấm lòng thành, từ lòng chân tình đối với cả nhà ông mà tôi muốn
làm việc ấy. Nếu như ông sợ rằng cậu Va-sin bị chết hay bị đau đớn nặng
nề hơn thì xin ông hãy lưu ý đến hai điều: Thứ nhất, khi ấy ông có quyền
giết tôi. Còn nếu ông muốn, tôi sẽ ở lại làm công cho ông suốt đời. Mà tôi
có làm gì đâu cơ chứ. Tôi chỉ thương thằng bé, tôi biết là tôi làm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.