THẦY LANG - Trang 93

- Bác sĩ Páp-li-xki không đồng ý đâu, Va-sin lắc đầu. Ông ấy đã nói

một là một, sau đó chẳng muốn nghe ai bàn khác nữa. Có lẽ phải đi Vin-nô
chăng?

Cậu run cả người trước niềm hi vọng mà ông An-tô-ni đã thức tỉnh

trong lòng, cậu nhìn ông lo lắng.

- Không cần phải đến Vin-nô! - Ông An-tô-ni bực mình trả lời. -

Không cần đến ai cả. Tự tôi, tôi sẽ tự làm lấy!

- Ông á? Va-sin kêu lên, hoàn toàn không còn chút tin tưởng nào hết.

- Phải rồi, rồi cậu sẽ thấy, cậu sẽ đi bình thường như trước cho mà

xem.

- Ông làm việc đó sao được cơ chứ? Phẫu thuật kia mà. Phải tốt

nghiệp khoa học mới làm nổi, ông đã làm bao giờ chưa?

Ông An-tô-ni tự nhiên sa sầm cả mặt. Ông không sao cưỡng nổi niềm

mong muốn khát khao đến lạ lùng này. Có một thứ gì đó buộc ông phải
khăng khăng giữ ý định của mình. Song đồng thời ông cũng hiểu rằng
người ta sẽ không để ông làm, người ta sẽ không cho phép, người ta sẽ
không tin. Dĩ nhiên là chưa khi nào ông hành nghề chữa bệnh, lại càng
chưa bao giờ xếp lại các xương bị gãy . Trong số rất nhiều nghề mà ông
học được trong cuộc phiêu lưu nhiều năm của mình, ông nhớ rất rõ rằng
ông chưa hề chữa bệnh cho bất kì một ai. Giờ đây chính ông cũng ngạc
nhiên đối với bản thân mình, không rõ tại sao ông lại tin chắc, hoàn toàn tin
chắc rằng sự tàn tật của Va-sin có thể chữa khỏi. Ông kinh ngạc nhưng điều
đó không hề làm thay đổi ý định chút gì lòng tin tưởng của ông, không làm
yếu đi quyết tâm của mình.

- Tôi đã làm bao giờ chưa à? Ông nhún vai. Tôi đã làm bao nhiêu lần

rồi ấy chứ. Tôi sẽ làm cho cậu và cậu nhất định khỏi! Cậu không ngu ngốc
gì? Cậu sẽ đồng ý phải không?

Cánh cửa hé ra, cô bé Na-tan-ka gọi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.