THẦY LANG - Trang 103

CHƯƠNG VII

Chỉ một tuần sau, Va-sin khỏi sốt và ăn ngon miệng trở lại. Cùng với

niềm hy vọng, cậu vui vẻ hẳn lên. Khi thay băng, cậu nhăn nhó vì đau,
nhưng vẫn cười đùa. Một mình ông An-tô-ni đích thân chăm nom cậu, còn
khi ở cối xay, công việc nhiều quá thì đám phụ nữ chăm nom người bệnh.

Không có cách gì giữ bí mật đối với họ và có lẽ chính vì vậy mà tin về

cuộc phẫu thuật lan đi khắp vùng. Bạn bè hay người quen của Va-sin ghé
thăm cậu, nhân tiện đường trao đổi với cậu dăm ba câu. Các ả tò mò hơn thì
tìm mọi cách điều tra để có chuyện mà kháo nhau. Có điều họ tránh mặt
ông An-tô-ni, mỗi khi thấy ông trong nhà là họ liền tháo lui.

Cứ thế qua đi, tháng Mười, tháng Mười Một, tháng Chạp. Vào dịp lễ

Thiên Chúa giáng sinh, Va-sin bắt đầu van nài ông An-tô-ni cho phép cậu
thử sức. Song ông An-tô-ni chỉ đe một cách dữ tợn:

- Nằm yên đấy, đừng có mà động đậy gì hết! Tôi sẽ bảo khi nào được

phép!

Mãi đến cuối tháng Giêng ông mới bảo rằng đã đến lúc có thể bỏ

băng. Cả nhà đều muốn có mặt để chứng kiến chuyện ấy, nhưng ông không
cho một ai vào cả. Chính ông cũng rất hồi hộp, tay ông run rẩy trong khi
tháo băng.

Hai chân Va-sin còn gầy hơn trước, các cơ chân bị teo lại nhiều hơn.

Nhưng sẹo lại lên da non rất tốt, và quan trọng hơn các cục u bướu cùng
những chỗ cong mất hẳn.

Ông An-tô-ni thận trọng đưa tay ra dò từng phần một, sờ nắn xương

chân qua làn da mỏng. Khi ấy ông nhắm nghiền mắt lại, dường như sợ nhìn
sẽ bị cản trở hơn. Cuối cùng ông thở phào lẩm bẩm:

- Thử động đậy ngón chân xem nào... Còn bây giờ hãy thử động đậy

gót chân xem... Có đau không?

- Không, không đau, - Va-sin đáp bằng giọng hổn hển vì quá xúc

động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.