THẦY LANG - Trang 105

người vì thổn thức. Chỉ một mình ông lão Prô-cốp là đứng lặng yên, nhưng
lệ chảy tùng giọt xuống hàng ria và bộ râu cằm của ông.

Khi thấy các bà vẫn vừa khóc vừa cười, ông Prô-cốp gật đầu ra hiệu

cho ông An-tô-ni.

- Đi theo tôi.

- Họ đi ra khỏi nhà ngang, đi vòng lên nhà trên và bước vào hiên.

- Đưa mũ của ông đây, lão Prô-cốp ra lệnh. Lão cầm lấy mũ rồi biến

mất vào sau cánh cửa phòng chừng mười phút, rồi đột nhiên mở cửa ra. Hai
bàn tay lão nâng chiếc mũ chìa cho ông An-tô-ni.

- Của ông đấy! Cầm lấy! Toàn những đồng rúp vàng Sa Hoàng cả đấy.

Đủ cho ông sống đến hết đời. Điều tốt lành mà ông đã làm cho tôi không
tiền nào trả xiết, nhưng có đến đâu, tôi trả đến đấy. Ông cầm lấy!

Ông An-tô-ni nhìn lão rồi nhìn chiếc mũ: mũ đựng gần như đầy tràn

những đồng tiền vàng nhỏ bé.

- Sao thế, ông Prô-cốp? - ông An-tô-ni lùi lại một bước. - Sao thế ông?

Ông mất trí rồi chắc.

- Cầm lấy! - lão Prô-cốp nhắc lại.

- Tôi biết làm gì với thứ này?! Tôi không cần. Thôi đi, ông Prô-cốp.

Tôi làm có phải vì tiền đâu cơ chứ?... Vì tình thân, để đền đáp lòng tốt của
ông thôi! Tôi cũng thương cho thằng bé nữa.

- Cầm lấy.

- Tôi không cầm đâu, ông An-tô-ni cương quyết từ chối.

- Sao thế?

- Tiền của chẳng mang lợi gì cho tôi cả. Tôi không lấy.

- Tôi thành tâm cho ông, có Chúa chứng giám rằng tôi thành tâm mà.

Tôi chẳng hối tiếc đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.