THẦY LANG - Trang 108

Sau khi chữa khỏi chân cho Va-sin ông đã ở lại luôn dưới nhà ngang.

Ở đó tiện hơn cho ông vả chăng cho đến nay vẫn để trống. Lúc này người
ta mang ông Phi-ô-do-rơ-trúc vào đấy

Ông An-tô-ni chữa chạy người bị nạn đến tận tối, rồi ông vào nhà trên,

nói những người nông dân làng Nhe-xku-pa đang đợi:

- Ơn Chúa, - ông nói: - Người láng giềng của các ông là một người

đàn ông khỏe mạnh, xương sống còn nguyên vẹn. Chỉ có sáu xương sườn
và một xương quai xanh bị gãy. Các bác hãy chở ông ấy về nhà, để ông ấy
nằm yên cho đến khi nào thôi thổ huyết. Nếu ông ấy ho nhiều thì cho uống
nước đá. Đừng cho ông ấy ăn uống gì nóng. Tay trái cũng đừng động đậy.
Rồi nó sẽ liền. Mười hôm nữa cử ai đến gặp tôi, tôi sẽ xem xem thế nào.

- Nhưng ông ấy không chết chứ?

- Tôi không phải nhà tiên tri, - ông An-tô-ni nhún vai - nhưng tôi nghĩ

rằng nếu các bác làm tất cả những gì tôi nói thì ông ấy sẽ sống.

Họ mang ông Phi-ô-do-rơ-trúc ra xe và chở đi. Chưa được mười ngày

thì người ta lại chữa một người bệnh mới từ chính cái làng Nhe-xku-pa ấy
đến. Người làm công ở một nhà nọ đang phá băng trên sông thì bịt trượt
chân khi đang vung cao rìu, lưỡi rìu chặt mạnh vào chân, sâu đến gần sát
xương. Không biết rìu bị rỉ sẵn hay một thứ bẩn thỉu gì đó dây vào vết
thương, mà cả cái chân đen lại trông thấy. Chính người bị thương cũng hiểu
rằng đó là bệnh hoại thư.

Ông An-tô-ni chỉ lắc đầu và lẩm bẩm:

- Tôi chẳng giúp gì được nữa, cái chân bỏ đi rồi.

- Thì cố cứu lấy mạng vậy! Người bị nạn khẩn khoản.

- Cần phải cắt chân chỗ này, đúng chỗ này, An-tô-ni chỉ tay vào phía

trên đầu gối, anh sẽ phải chịu tàn tật suốt đời và còn sẽ nguyền rủa tôi nữa.
Anh sẽ bảo rằng còn có cách để cứu

- Tôi xin thề, người anh em ạ, xin hãy cứu mạng tôi. Tự tôi đã trông

thấy những vết đen. Hoại thư thật rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.