THẦY LANG - Trang 130

bác nghĩ bụng, dẫu sao cũng vẫn cần có một người nào đó trên thế gian này,
một linh hồn tốt lành nào đó, mà mỗi khi nghĩ đến, con người kia thấy sống
trên đời có phần nhẹ nhàng hơn. Bác già rồi. Tuổi già thì khao khát niềm
ấm áp. Bác rất quý cháu. Nào, cầm lấy, cháu! Quà chẳng đáng là bao,
nhưng là cả tấm lòng. Cầm lấy! Cháu cô đơn mà bác cũng cô đơn, nỗi cô
đơn của bác còn tệ hơn, bởi chưng bác già rồi. Cháu hãy cho phép bác thỉnh
thoảng được bày tỏ những điều tốt đẹp mà bác hằng cầu chúc cho cháu.

Cô gái rất xúc động. Cô đưa hai tay xiết chặt đôi bàn tay to lớn chai

sạn vì làm việc của ông.

- Cảm ơn, cảm ơn, bác An-tô-ni. Cháu không xứng được nhận, nhưng

cháu xin cảm ơn bác.

Buổi tối, về đến nhà, cô đưa cho bà Skốp-kô-va xem những món quà

được tặng.

- Bác ấy tốt biết bao, thưa bà, - cô thốt lên, - cháu có là gì với bác ấy

đâu kia chứ, chỉ là một đứa con gái xa lạ. Cháu thật xấu hổ phải nhận, bởi
cháu thấy rằng sẽ làm bác ấy hết sức phật lòng nếu từ chối.

- Xem kìa, xem kìa, - bà Skốp-kô-va lắc đầu. - Coi chừng đấy, không

khéo điều tiên đoán của cô thành sự thật cũng nên.

- Điều tiên đoán gì kia ạ?

- Rằng ông ấy lấy cô ấy mà.

Ma-rư-sia phá lên cười.

- Bác thật là! Rõ là bác không quen bác An-tô-ni rồi! Bác ấy già rồi,

chẳng bao giờ bác ấy nghĩ đến chuyện ấy đâu. Vả chăng, - cô buồn bã nói
thêm, - bác ấy còn tốt hơn khối anh chàng trẻ tuổi.

Và trong câu nói chứa đựng gần như một niềm tâm sự chân thật. Gần

như, vì lẽ cô gái quen biết một chàng trai, người mà cô rất yêu mến. Tình
quen biết cũng bắt đầu từ cửa hiệu, nhưng đã lâu rồi, hai năm về trước. Đó
là cậu chủ Trưn-xki, con trai của ông chủ ở Lu-đơ-vi-kốp. Suốt một năm
nay không thấy bóng dáng chàng trong vùng nữa. Chàng đang học kỹ sư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.