THẦY LANG - Trang 129

lại nổi. Bà ấy nài cháu hãy cầu xin bác ghé qua nhà bà, khuyên bà nên làm
thế nào cho đỡ.

- Được rồi, - ông mỉm cười. - Tôi sẽ đến thăm bà ta, mặc dù tôi không

đi chữa tại nhà bao giờ. Nhưng không có gì làm không công đâu nhé.

- Bà ấy nghèo lắm cơ bác ạ, - Ma-rư-sia hơi bối rối nói.

- Tôi không nói tới bà ấy, - ông ngắt lời, - nhưng để thưởng công, cô

phải nhận món quà nhỏ này để tôi được vui lòng.

Ông nói rồi đặt gói lên quầy.

- Cái gì thế ạ? - cô ngạc nhiên.

- Cô hãy xem đi. Chẳng nhiều nhặn gì, nhưng cũng có ích cho cô.

Cô gái mở gói và đỏ bừng mặt.

- Vải... lại cả xuyến nữa này...

- Xin cô hãy mặc, hãy đeo, cho khỏe, cho xinh.

Cô gái lắc đầu.

- Cháu không thể nhận được đâu. Không, không! Vì lý do gì kia

chứ?... Sao bác lại mua quà cho cháu thế này?

- Cháu nỡ từ chối ư? - Ông hỏi khẽ.

- Cháu đâu dám nhận quà của bác!... Và vì lẽ gì kia chứ?

- Cháu làm ơn nhận hộ bác, cô bé. Nhận đi cháu. Váy áo và chiếc

vòng tay kia có ích cho cháu, còn bác đây lại sung sướng trong lòng. Ôi,
như thể bác chia sẻ cùng cháu một phần trái tim bác. Không được phép chà
đạp nó đâu, cháu. Đó là bác cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu vì từ khi lui tới đây
với cháu, bác thấy trong lòng nhẹ bớt.

- Nhưng những thứ này phải đắt tiền lắm!

- Tiền của đáng gì, - ông phẩy tay. - Cháu cũng biết là bác đâu cần

thiết thứ gì... Có nghĩa là cho đến nay bác vẫn nghĩ mình chẳng cần gì...
Thế mà hóa ra bác còn giữ cái tính kiêu kỳ với những điều ham muốn... Ôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.