THẦY LANG - Trang 134

- Tôi không hề có ý định ấy đâu, thưa ông. Bổn phận của tôi là phải

lịch sự đối với khách hàng. Vì vậy, lúc này tôi muốn xin lỗi ông, vì tôi còn
phải quét cửa hiệu mà bụi bặm lại có thể hại đến sức khỏe vô cùng đáng
quý của ông, chưa nói đến bộ quần áo may tại Luân Đôn kia nữa.

- Cô nói thế đấy à? - Chàng tái người đi, bật dậy.

- Đúng thế, thưa ông.

- Cô Ma-rư-sia!

- Ông còn muốn nói gì thêm nữa không ạ? - Cô cúi người trên quầy

hàng, nở một nụ cười gượng gạo.

Chàng Trưn-xki quất mạnh cây sậy đang cầm trong tay vào ống ủng.

- Tôi sẽ tự gói lấy, đồ quỷ tha ma bắt! Chào cô! Còn lâu cô mới thấy

lại cái mặt tôi!

- Chúc lên đường may mắn...

- Chó má! - Chàng buột miệng chửi thề.

Chàng lao ra khỏi hiệu, nhảy vọt lên yên và bắt ngựa phóng nước đại

đi ngay. Qua cửa sổ Ma-rư-sia thấy chàng phi như một thằng điên qua
quảng trường Độc Lập không lát đá, bụi bay mù mịt.

Cô ngồi xuống, trầm tư. Cô biết mình đã hành động đúng, đã cho kẻ

kiêu căng kia một bài học, nhưng sao cô vẫn thấy mủi lòng.

- Sẽ còn lâu mình mới được gặp mặt anh chàng cho mà xem... Có lẽ là

chẳng bao giờ cũng nên, - cô thở dài. - Biết làm sao. Có khi thế lại hay hơn.

Hôm sau, lúc tám giờ cô ra mở cửa hiệu, đã thấy một người canh rừng

của Lu-đơ-vi-kốp chờ sẵn trước cửa. Anh ta mang tới một bức thư. Trong
thư cậu chủ Trưn-xki viết rằng thế là kỳ nghỉ hè của chàng đã bị đầu độc,
mà là do cô, rằng chàng không ngờ cô lại như thế, rằng cô đã hiểu sai một
cách tệ hại nhất tất cả những ý định của chàng, rằng cô đã xúc phạm, đã
làm nhục chàng, song vì chàng cũng xử sự thiếu lịch thiệp, nên chàng thấy
có nghĩa vụ phải xin lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.