THẦY LANG - Trang 142

- Nhưng cháu cũng muốn đi dạo một lúc mà.

- Thế thì được, - ông lạnh nhạt đồng ý.

- Bác có hút thuốc không ạ?... Cháu cuốn cho nhé?

- Ừ, thì hút, - ông gật đầu.

Khi cả hai đã ra tới đường cái, ông mới dần dần lấy lại thăng bằng.

- Bác hay bị những lúc như thế, - ông nói. - Chắc có sự gì trong não.

Nhưng đã lâu, rất lâu rồi bác chưa bị thế này bao giờ.

- Cầu Chúa để đừng lặp lại nữa, - cô mỉm cười thân mật với ông. -

Chắc là do nắng.

Ông lắc đầu.

- Không, cháu ạ! Không phải do nắng đâu.

- Thế thì do cái gì ạ?

Ông im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài:

- Bác cũng chẳng biết nữa.

Rồi ông nói thêm:

- Đừng hỏi bác chuyện đó, vì cứ chớm nghĩ về nó, hơi căng óc để nhớ

một chút, thì sự không lành ấy đã lại muốn cuộn lên trong đầu óc bác rồi.

- Vâng, được rồi, bác An-tô-ni ạ. Ta hãy nói về chuyện khác đi.

- Không, không cần đâu cháu. Cháu quay lại đi. Đường đã quá xa so

với đôi chân bé nhỏ của cháu rồi đấy.

- Đâu có, chẳng bé nhỏ chút nào đâu bác. Nhưng nếu bác muốn được

đi một mình thì cháu xin quay lại.

Ông dừng bước, mỉm cười, hơi kéo cô gái lại gần mình rồi thận trọng

hôn vào trán cô.

- Cầu Chúa đền ơn cho cháu, - ông nói khẽ rồi bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.