THẦY LANG - Trang 141

vãn, chúng đang cháy lên đốm lửa mỗi lúc một thêm leo lét của niềm nhớ
thương, niềm nhớ thương đã trở thành lý do và nguyên nhân tồn tại duy
nhất của đôi tim ấy.

Cô đọc hết và ngẩng đầu lên. Cô chợt nhìn thấy cặp mắt thảng thốt

đang đăm đăm nhìn vào cô của ông thầy lang.

- Bác làm sao thế? - Cô bật dậy.

Đúng lúc ấy cô chợt nghe tiếng ông đang lặp lại một cách hết sức

chính xác khổ thơ cuối cùng. Cô không thể nào nhầm lẫn được, mặc dù ông
thốt lên bằng một thứ tiếng thì thầm khàn đặc và rất khẽ.

- Ông... ông... - Cô lên tiếng, còn ông hình như đang cố hết sức để nhớ

lại điều gì, ông nói:

- Phải... sự đỏng đảnh mù quáng của số phận. Như cái cây bị trốc cả

gốc rễ... Cái gì thế nhỉ... cái gì ấy nhỉ...

Ông đứng dậy để ngã lăn xuống đất.

- Lạy Chúa! Bác An-tô-ni! Bác ơi! - Cô gái hét lên.

- Đầu óc bác mụ cả lên, - ông lên tiếng, thở hổn hển nặng nhọc. - Đầu

óc mụ mị như sắp phát rồ đến nơi... Ngựa đi đâu thế nhỉ...? Tôi đến đây làm
gì... Để mua thuốc hút mà... Cô hãy nói đi, nói điều gì... nói điều gì với
tôi...

Cô gái nói vội vã và tất cả những gì chợt hiện đến trong óc, đồng thời

cô nắm chặt đôi bàn tay to lớn, thô nhám của thầy lang.

Dần dần, ông bình tĩnh lại. Ông ngồi xuống, thở nặng nhọc. Cô mang

cho ông một cốc nước, ông uống ừng ực hết sạch, rồi cô chạy xuống hầm
lấy thuốc lá gói cho ông. Vì đã gần bẩy giờ chiều, cô quyết định không để
cho ông về một mình.

- Bác An-tô-ni, hãy đợi cháu chừng mười lăm phút nữa thôi, rồi cháu

sẽ đóng cửa hàng và tiễn bác về một quãng. Bác nhé?

- Để làm gì, cháu, bác đi một mình cũng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.