THẦY LANG - Trang 180

- Tất nhiên rồi, - bà E-lê-ô-no-ra nói thêm. - Ngoài ra, cho phép mẹ

được bày tỏ nỗi ngạc nhiên vì cái giọng điệu quá quả quyết, dường như cả
nhà máy lẫn điền trang đều đã là tài sản riêng của con rồi, và chuyện đặt
hàng chỉ tùy thuộc vào một mình con thôi hay sao ấy.

Nhưng thần kinh của Lê-sếch đã bị kích động quá mức, chàng bước

lui một bước, hỏi lại:

- Ra thế đấy?... vậy ra mẹ định tiếp tục mua hàng của cái lão thợ yên

cương ấy?

- Mẹ không thấy có lý do gì để phải thay đổi.

- Nhưng con thấy! - Chàng hét lên

- May thay, điều đó vẫn chưa bắt buộc được hai chúng tôi.

- Ra thế? Vậy thì các người hãy nghe đây! Tôi cương quyết đòi hỏi

chuyện đó. Tùy các người lựa chọn. Hoặc các người làm theo đòi hỏi của
tôi, hoặc sẽ không bao giờ thấy mặt tôi nữa.

Chàng quay ngoắt người lại, bước ra khỏi văn phòng. Chàng phẫn nộ

đến tột cùng, phẫn nộ đến mức không ngần ngại thực hiện lời đe dọa và ra
đi ngay tức khắc.

Chàng không muốn và không thể suy nghĩ xem mình hành động có

đúng không. Chỉ nguyên ý nghĩ rằng một thằng cha chưa ráo máu đầu nào
đó ở thị trấn dám công khai đem chàng ra làm trò cười, đã đủ cho chàng
điên tiết, khiến chàng không thể nào suy nghĩ minh mẫn, hối thúc phải phản
ứng ngay lập tức. Và lúc này đó là điều quan trọng nhất: trừng phạt, trả thù.
Thách cha mẹ chàng cản thử xem! Thách đấy! Chàng gần như mong muốn
chuyện đó. Chàng sẽ chứng tỏ cho họ thấy rằng chàng không chịu lùi bước
trước bất kỳ thứ gì. Chàng sẽ trừng phạt cả họ nữa.

Chàng lao ra vườn và bằng chiếc can của cha mà chàng vớ được ở tiền

phòng, chàng điên cuồng quật rơi tơi tả lá cây dẻ.

Tất nhiên, bỏ nhà đi cũng có nghĩa là sẽ phải chịu đói khổ. Tuy chàng

có nghề gốm thật, tuy chàng có thể tự tìm được việc làm ở Chmie-lốp hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.