THẦY LANG - Trang 225

Nàng trao cho chàng một tập dày cộp đóng bìa vải thô.

- Em muốn anh đọc hết cái này, - nàng nói, má ửng hồng. - Nhưng xin

anh đừng cười đấy nhé! Chớ có cười em đấy! Ngày xưa em ngốc ơi là ngốc
ấy, và em cũng không rõ với ngần ấy tháng năm em có khôn lên được chút
nào chăng.

- Em là thiếu nữ thông minh nhất mà anh được gặp, - chàng cam đoan

với nàng bằng những lời nồng nàn và vui vẻ. - Bằng chứng rõ rệt nhất là
em nhận ra anh.

- Nếu đó là thước đo của trí thông minh, - nàng bật cười, - thì anh đã

tự chuốc cho mình một bằng chứng xấu khi chọn một thứ vô nghĩa lý bé
nhỏ như em.

- Cái vô nghĩa bé nhỏ ấy đối với anh lại là tất cả.

Tối hôm ấy, khi đi ngủ, Lê-sếch mở trang đầu nhật ký và bắt đầu đọc:

"Tôi là Ma-rư-sia Jô-lan-ta Vin-tru-rúp-na. Mười tuổi. Cha đầu của tôi

đã mất, tôi sống cùng người cha thứ hai và mẹ tôi tại sở kiểm lâm thân yêu
của chúng tôi ngay chính giữa rừng đại ngàn Ô-đrư-nhe-xki..."

Những nét chữ cong queo, vụng về kết thành những lời bình thường

mộc mạc, những lời giản dị, dàn ra thành đường lượn sóng kéo hết trang
này sang trang khác.

Bất giác, chàng mỉm cười mà mắt thoáng ướt khi đọc những trang giấy

kia, những trang giấy yêu thương, quí báu nhất trên đời, những trang hết
ngày này sang ngày khác, tháng này tiếp tháng nọ, năm này nối năm kia
cho phép chàng thấy được những niềm vui bé nhỏ nhưng vô cùng xúc
động, thấy được cái linh hồn trong sáng, thanh sạch, mẫn cảm và nhạy bén
kia, những trang giấy cho phép chàng đi cùng thời thơ ấu của nàng, những
năm thiếu nữ của nàng, cùng hòa đồng với chúng, và để càng khao khát
hơn, sao cho không bao giờ còn có điều gì chia cách chàng với nàng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.