THẦY LANG - Trang 273

- Bình tĩnh lại nào, con bồ câu nhỏ, đừng khóc cháu. Chuyện gì mà

đau lòng. Bác chẳng bị làm sao đâu.

- Nếu người ta bỏ tù bác, có nhẽ cháu sẽ chết vì tuyệt vọng mất thôi!

- Người ta không bỏ tù đâu, không đâu!... Mà nếu như họ có bắt thì đã

sao? Bác cũng chẳng mất gì kia mà

[43]

.

- Đừng nói thế, bác. Nếu thế thì quá đỗi bất công.

- Linh hồn nhỏ nhoi của bác, trên thế gian này có nhiều bất công hơn

là sự công bằng đấy cháu ạ. Còn ở đây, nói thật tình, bác cũng đang bị xử
tội. Bác đã ăn cắp mà.

- Để cứu cháu!

- Thật thế, nhưng dù sao cũng vẫn là ăn cắp. Nhưng mặt khác bác

không hề hối tiếc một tí nào. Bác biết làm thế nào được?... Nhưng chẳng
việc gì phải bàn đến chuyện đó, cháu ạ. Ngay cả ông cảnh sát trưởng cũng
sẽ bênh vực bác.

- Chỉ mỗi cái con người xấu xa kia, cái lão bác sĩ ấy...

- Con bồ câu nhỏ, anh ta có xấu xa không ư?... Bác không rõ anh ta có

xấu không. Cứng rắn thì hẳn rồi. Nhưng không thể buộc tội anh ta vì cứng
rắn cả. Tình hình vốn đã thế rồi. Có thể không ai biểu lộ trái tim mình với
anh ta, thì rồi chính trái tim anh ta cũng bị chai cứng lại. Nhưng cháu hãy
nhớ lấy điều này: rồi anh ta còn phải cay đắng rất lâu khi nghĩ rằng anh ta
đã phẩy tay chịu thua không cứu cháu, thế mà nhờ Chúa bác đã cứu được
cháu, con bồ câu nhỏ ạ. Bác cố tình không nói cho cháu hay tình trạng của
cháu nguy kịch đến mức nào. Không được nói cho người ốm biết những
điều ấy, vì họ sẽ bị xúc động, cái đó cản trở quá trình hồi phục sức khỏe.

- Cháu biết lấy gì để đền ơn bác, bác An-tô-ni, vì ngần ấy lòng tốt, vì

ngần ấy hi sinh!

Cô gái chắp hai tay, đôi mắt chứa chan lệ nhìn vào mắt ông. Ông thầy

lang mỉm cười và bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.