THẦY LANG - Trang 372

CHƯƠNG XX

Đoàn tàu hổn hển dừng lại ở một ga nhỏ. Đó là sáng mai trời trong,

rực nắng. Những mái nhà phủ một lớp tuyết dày, những cánh cây trĩu
xuống dưới sức nặng của những nhũ băng chồng chất. Quang cảnh khoáng
đãng chung quanh đường ke có một thứ gì thanh khiết trong màu trắng tinh
và sự sạch sẽ ấy, dường như nó thoáng mỉm cười và mời chào bằng vẻ im
lặng dịu dàng và êm xốp của mình.

Giáo sư Đô-bra-nhe-xki đứng lặng nhìn khoảng không gian trắng xóa

kia. Đã bao lâu nay ông không về nông thôn. Thoạt tiên phong cảnh này cỏ
vẻ giả tạo đối với ông, như một sự trang trí quá thực, quá ấn tượng và đẹp
đến mức khó có thể là thực. Phải mất vài phút trước khi ông tìm lại trong
ký ức mình những cảm giác ngày xưa, những mối quan hệ ngày xưa với cái
thế giới mới được phát hiện kia... Chính ông cũng ra đời ở nông thôn, ông
đã sống suốt thời thơ ấu và những năm đầu của tuổi thanh niên.

- Cũng là một thứ chứng quên. - ông nghĩ thầm: - con người quen sống

đời phố phường sẽ quên mất thế giới này. Sẽ rơi vào nhịp điệu bệnh hoạn
của công danh, công việc, theo đuổi... Và thôi không biết đến sự tồn tại của
cái thời tiết này, sự tĩnh mịch này... cái mặt đất khác lạ này, nơi sự thật lên
tiếng trực tiếp với con người chứ không phải qua loa ra-đi-ô, không qua
những con chữ in màu đen - người ta quên mất điều đó...

Ông chợt nghe sau lưng có tiếng những bước chân khẽ rít rít và một

giọng nói:

- Chắc ngài định về Ra-đô-li-xki?

- Không, đến Lu-đơ-vi-kốp. Ở đây có thể tìm được một chiếc xe ngựa

nào không?

- Sao lại không a? Có thế. Nếu ngài ra lệnh, tôi sẽ nhảy phắt đến chỗ

Pa-vơ-lắc, hắn sẽ thẳng ngựa trong chớp mắt.

- Rất mong ông giúp cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.