THẦY LANG - Trang 56

mình, nhưng dẫu sao bao giờ chúng cũng khai một cái tên bịa nào đó. Còn
người này lại cứ khăng khăng bảo rằng chưa có tên họ bao giờ.

- Thế gia đình ông ở đâu?

- Tôi không biết. Tôi không có gia đình, - người rậm râu nói vẻ buông

xuôi.

- Ông đã bị kết án bao giờ chưa?

- Rồi ạ.

Viên đội trưởng tròn mắt.

- Ở đâu?

- Năm ngoái ở Ra-đôm, còn ba năm về trước thì ở Bứt-gô-strơ. Một

bận bị một tháng tù, bận thì hai tuần.

- Vì tội gì?

- Tội lang thang. Nhưng không công bằng đâu ạ. Thế hễ cứ ai đi tìm

việc đều là kẻ du đãng cả hay sao?... Thực ra, vì tôi không có giấy tờ. Tôi
đã xin tòa, xin cảnh sát, xin trại giam cấp cho tôi một thứ giấy tờ gì đó.
Nhưng họ không muốn. Họ cứ bảo rằng không có luật lệ nào cho phép thế.
Vậy thì tôi biết làm thế nào?

Ông ta hắng giọng và chìa tay ra:

- Xin ông đồn trưởng hãy thả tôi ra. Tôi chẳng làm gì xấu hơn với ai

cả.

- Hả à?... Qui định không có chép, rồi họ muốn làm gì thì làm. Ông cứ

ngồi chờ đấy đã. Tôi còn phải làm biên bản.

Y rút trong ngăn kéo một tờ giấy và bắt đầu viết. Y suy nghĩ mãi, vì

chuyện thiếu họ tên và sinh quán của kẻ bị giữ làm hỏng cả trình tự biên
bản. Rốt cuộc y cũng viết xong và đưa mắt nhìn người đàn ông rậm râu. Bộ
râu cằm nhọn và mái tóc chứng tỏ ông ta chừng năm mươi tuổi. Ông ngồi
bất động, nhìn dán mắt vào tường, vẻ gầy guộc đến mức kinh hoàng của
ông cùng hai bên má hõm sâu vào khiến ông giống như một bộ xương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.