THẦY LANG - Trang 57

Riêng đôi bàn tay to tướng, dạn dày vì công việc, cứ thực hiện liên tục một
cử chỉ nóng nảy lạ lùng nào đó.

- Ông ngủ đêm ở đây đã, Ka-nhia bảo, - sáng mai tôi sẽ gửi ông lên

huyện.

Y đứng dậy và nói thêm:

- Ở đó họ cũng chẳng làm gì ông đâu. Cùng lắm, ông sẽ phải ngồi tù

vì tội lang thang, rồi người ta sẽ thả ra thôi.

- Nếu không có cách nào khác, thì còn biết làm sao ạ, - người đàn ông

rậm râu lẩm bẩm.

- Bây giờ ông lại đây.

Y mở cửa một xà lim nhỏ bé có chiếc cửa sổ chấn song sắt. Trên sàn

có một chiếc đệm nằm nhồi đầy rơm. Cửa làm bằng những phiến gỗ dày.

Khi cánh cửa đã đóng lại, người đàn ông ngả người xuống nệm. Ông

bắt đầu nghĩ mông lung. Cả viên đồn trưởng lẫn người cảnh sát thứ hai kia
đều không phải là kẻ xấu bụng, ấy vậy mà luật pháp buộc họ phải trở thành
kẻ xấu. Tại sao họ lại tước mất tự do của ông, tại sao họ nhìn ông cứ như
nhìn một tên tội phạm?... Nhất thiết phải có giấy tờ và một cái tên nào đó
hay sao?... Phải chăng việc đó khiến con người hoàn toàn đổi khác?...

Người ta đã giải thích cho ông biết bao lần rằng không thể nào không

có họ tên. Và cuối cùng ông buộc lòng phải thừa nhận là họ đúng. Nhưng
ông sợ phải nghĩ đến điều đó. Mỗi khi ông bắt đầu nghĩ, tự nhiên ông có
những cảm giác hết sức lạ lùng: dường như ông quên mất một điều gì đó vô
cùng quan trọng. Và đột nhiên những ý nghĩa bị một nỗi lo lắng nóng bỏng
chế ngự chạy hỗn loạn về mọi hướng cuộn thành một mớ rối tung rối mù,
giằng xé một cách tuyệt vọng, giống như một con vật đột nhiên bị một nỗi
sợ hoang dã nào đó đe dọa vậy: chúng quay cuồng mỗi lúc một nhanh hơn,
vô nghĩa, vô mục đích, để rồi sau đó chúng rời rã ra thành từng mảnh,
thành những tấm rách bươm kỳ dị, giống như những quái vật không ra hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.