THẦY PHÙ THỦY ĐI TRONG THÀNH PHỐ - Trang 143

Tôlic ngạc nhiên, mặc dù đang lo sợ.

- Không có ba – có lẽ ba cậu đã …

- Điều đó tớ không cần biết – thằng bé nói – Tớ tốn nguyên 10 que diêm

để quên đi tất cả. Tớ là phù thủy, có ba mẹ chỉ thêm phiền thôi. Tớ chẳng
cần bạn bè, chẳng cần người thân. Nhưng cậu là một kẻ tham lam – Tớ
thích cậu. Chúng ta sẽ làm bạn với nhau, cậu đồng ý chứ?

- Nhưng tốt hơn là cho tôi về nhà !

- Cậu từ chối làm bạn với tớ ?!

- Không … - Tôlic run run nói. Nó cào nhẹ chân mình thử xem đã bị biến

thành giun chưa.

- Vậy thì tớ với cậu sẽ là bạn. Cậu sẽ tuân theo lệnh tớ. Cậu sẽ gọi tớ là

“Thầy phù thủy”. Chúng ta sẽ cùng sống một chỗ với nhau. Sẽ không ai
nhìn thấy chúng ta. Cậu sẽ có tất cả những gì cậu muốn. Còn nếu cậu
không nghe lời, tớ sẽ biến cậu thành con giun đất.

- Còn ba mẹ tôi?

- Cậu sẽ quên đi – thằng bé nói và vỗ vỗ tay vào túi.

Từ phía trong công viên vang tiếng “tít … tít … tít …” – đài báo 6 giờ

tối. Có lẽ, bây giờ ba mẹ đã đi làm về. Chắc mẹ đang chuẩn bị cơm tối và
thỉnh thoảng lại chạy ra cửa sổ xem thử Tôlic đã về chưa. Chắc ba cũng
đang lo lắng và ân hận vì đã cãi nhau với Tôlic. Có lẽ ông đang tự hứa với
mình rằng, sẽ không bao giờ la mắng Tôlic nữa. Bao giờ cũng vậy, nếu
Tôlic về muộn mà không rõ nguyên nhân thì ba mẹ lại tự hứa thế, chỉ mong
cho Tôlic không bị chẹt ô tô hay một tai nạn nào khác. Còn đến khi Tôlic
trở về lành lặn, thì tất nhiên sẽ bị la mắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.