THẦY PHÙ THỦY ĐI TRONG THÀNH PHỐ - Trang 91

- Không có gì lạ cả - giám đốc nhíu mày – Thằng lưu manh không muốn

trả lời cho những hành động của mình và bỏ chạy, thế thôi.

- Tôi không muốn nói điều đó – bác sĩ nói – Không phải nó chạy ra cổng,

mà là chạy thẳng đến hàng rào rồi nhảy qua luôn …

- Hoàn toàn dễ hiểu – sợ qua thì làm sao mà thấy lối ra.

- Tôi không muốn nói đến điều đó – bác sĩ nói – Ông hãy nhìn hàng rào

kia. Nó cao phải đến ba mét chứ chẳng chơi. Nếu tôi không nhầm, thì kỷ
lục thế giới về nhảy cao thấp hơn nhiều.

- Hãy dẹp mấy cái kỷ lục của anh lại – giám đốc nói – Bây giờ không

phải là lúc nói chuyện kỷ lục. Đi đến phòng làm việc của tôi ngay. Cần phải
lập hồ sơ. Sẽ phải điều tra đấy. Con người trong chuồng thú – về chuyện
đó, anh biết không, người ta chẳng để tôi yên đâu.

Dân chúng vẫn bao quanh Tôlic. Bận rộn nhất là ông có máy ảnh. Ông ta

chụp Tôlic từ trên xuống, từ dưới lên, từ góc này sang góc kia, ông ta hỏi
Tôlic về cha mẹ, về học hành và viết các câu trả lời vào sổ. Cuối cùng ông
chụp Tôlic trên nền chuồng thú và nói rằng sẽ viết về nó lên báo. Tôlic rạng
rỡ. Lần đầu tiên trong cuộc đời nó cảm thấy sảng khoái biết bao khi làm
người anh hùng. Các cậu bé nhìn nó với sự thèm thuồng vô hạn. Đàn ông
thì vỗ vai và bắt tay nó. Đàn bà thì nhìn nó cảm phục và hơi chút ghen
tuông, bởi họ không có được những đứa con trai như thế. Họ thầm thì với
nhau rằng Tôlic có khuôn mặt kiên nghị, cái nhìn dũng cảm, phong thái
chững chạc. Những điều như thế có thể nghe đến tối cũng được. Nhưng rất
tiếc là ông giám đốc lại xuất hiện. Đến bên Tôlic, một lần nữa ông hôn hai
má nó rồi dắt nó đến phòng làm việc. Phía sau là một dòng người.

- Chờ một tí, - người chụp ảnh gọi theo – Tôi là phóng viên. Cậu bé chưa

nói cho tôi biết tên, họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.