viễn của những đau đớn thể xác như tự cắt và làm chảy máu các bộ phận
nhạy cảm trên cơ thể, làm biến dạng bộ phận sinh dục, tự cắt cụt các khớp
ngón tay. Nếu bạn thấy một người đã thực hiện những cam kết dẫn đến
những hậu quả vĩnh viễn như vậy, chắc chắn họ thuyết phục được bạn
nhiều hơn so với việc nói suông, "Hãy tin tôi, tôi đồng lòng với bạn, tôi
cũng đội chung một loại nón (nhưng tôi có thể đã mua nó với giá rất rẻ
ngày hôm qua và có thể vứt nó đi vào ngày mai)." Cũng với lý do cơ bản
tương tự như vậy, các nhà sinh vật học tiến hóa nhận ra rằng nhiều tín hiệu
động vật (chẳng hạn như đuôi con công) đã tiến hóa rất tốn kém, chính vì
nó có độ tin cậy cao hơn. Khi một con công mái nhìn thấy một con công
đực có cái đuôi to lớn xinh đẹp, nó có thể tin rằng một con đực có khả năng
phát triển và sống sót với một cái đuôi lớn như vậy, chắc chắn phải có gen
tốt hơn và được nuôi dưỡng tốt hơn một con công tỏ ra vượt trội nhưng chỉ
có một cái đuôi nhỏ.
Một ví dụ thú vị minh họa cho cách tôn giáo thúc đẩy sự hợp tác nhóm và
sự tận tâm với đạo là về tỷ lệ sống sót của các công xã ở Mỹ. Trong suốt
quá trình lịch sử của Hoa Kỳ cho đến thời hiện đại, con người đã trải
nghiệm với các mô hình công xã nơi mọi người có thể sống chung với
những người khác cùng chia sẻ những lý tưởng của họ. Một số công xã chia
sẻ những lý tưởng tôn giáo, một số khác có những động cơ không liên quan
đến tôn giáo; có rất nhiều công xã phi tôn giáo đã được thành lập ở Mỹ vào
những năm 1960 và 1970. Tất cả các công xã này đều chịu áp lực tài chính,
thực tế, xã hội, tình dục và các sức ép khác, cũng như sự cám dỗ của thế
giới bên ngoài. Phần lớn các công xã này đã giải tán, dần dần hoặc bùng
nổ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn trong cuộc đời của những người
sáng lập. Ví dụ, trong những năm 1960, một người bạn của tôi là người
đồng sáng lập ra một công xã ở một khu vực xinh đẹp, yên tĩnh, nhưng hẻo
lánh ở Bắc California. Dần dần, các thành viên sáng lập khác đều bỏ đi vì
sự cô lập, buồn chán, sự căng thẳng trong cộng đồng và nhiều lý do khác,
cho đến khi bạn của tôi là người cuối cùng còn lại. Cô ấy vẫn sống ở đó,