THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 1007

Trên mặt y tá mang theo nụ cười thiện ý.

Nhan Hàm sửng sốt, lập tức nói ngay: “Cám ơn.”

Sau đó Nhan Hàm chạy một mạch tới phòng bệnh, nhưng lúc đứng ở

cửa cô vẫn không lập tức đẩy vào. Cho đến khi cánh cửa mở ra từ bên
trong, y tá bưng khay thấy cô đứng đó, đầu tiên sửng sốt, sau đó cười nói:
“Bệnh nhân mới vừa tỉnh lại, nếu người nhà muốn vào thăm, bây giờ có thể
vào.”

Y tá đặc biệt nhường đường bên cạnh, rồi đi qua.

Bùi Dĩ Hằng nằm trên giường bệnh hơi mở mắt nhìn về phía cửa,

thoáng cái Nhan Hàm nhìn thấy anh trông rất yếu ớt. Rõ ràng hôm qua lúc
rời khỏi vẫn là người khỏe mạnh, lúc này anh im lặng nằm trên giường
bệnh.

Nhan Hàm tưởng rằng tuyến lệ đã khô cạn thoáng cái nước mắt lại

tuôn ra.

Bùi Dĩ Hằng hé miệng, rốt cuộc từ trong cổ họng phát ra âm thanh

khàn khàn: “Nhan Nhan.”

Cho dù là giờ phút này giọng nói khô khốc của anh vẫn lộ ra vẻ dịu

dàng.

Nhan Hàm chậm rãi đi qua, cho đến khi đứng ở bên mép giường anh,

anh nhấc mí mắt, chỉ là động tác nhẹ nhàng này thôi, lúc anh làm trông khó
khăn như vậy.

“Em khóc à?” Anh cong khóe miệng như là muốn nở nụ cười.

Nhan Hàm chớp mắt, nước mắt rơi xuống theo, đúng vậy, cô đang

khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.