Cũng may tuy rằng cô không có suy nghĩ cho tương lai, nhưng coi như
là một cô gái thông minh, bước vào đại học A.
Tuy nhiên chuyện đến Cambridge du học là lần đầu tiên cô tự mình
làm chủ, cô muốn đi theo bước chân của Bùi Tri Lễ ngắm nhìn thế giới
rộng lớn này, cô coi anh là mục tiêu muốn trở thành người tốt hơn.
Bữa tối lễ Giáng Sinh ngày đó cô ăn rất vui vẻ, cho đến khi kết thúc
mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, không biết khi nào thì Bùi Tri Lễ đến
bên cạnh cô, anh cười nhẹ hỏi: “Em đội cái này không thấy ngộp sao?”
Lúc ấy toàn thân Trần Thần đều cứng đờ, cho dù cô được bao bọc
trong bộ trang phục dã thú dày nặng này.
Bùi Tri Lễ thấy cô không nói lời nào, anh vươn ngón tay gõ nhẹ hai
cái trên cái đầu dã thú, lại là một tiếng cười trầm thấp: “Chẳng lẽ đã ngất
rồi ư?”
Trần Thần lập tức nói: “Không có.”
Cô từ chỗ miệng dã thú lén nhìn anh, hôm nay khi Bùi Tri Lễ vào cửa
anh mặc một chiếc áo khoác nhung màu xám. Lúc này bởi vì ở bên trong,
anh đã cởi áo khoác ra, mặc áo len màu kem, toàn thân lộ ra cảm giác ấm
áp.
Bùi Tri Lễ hơi cúi người quan sát quần áo trên người cô, anh đột nhiên
thấp giọng nói: “Bọn em chơi trò cosplay này vì sao không nói trước với
bọn anh?”
Trần Thần: “…”
Chẳng lẽ muốn bảo cô nói với Bùi Tri Lễ, bởi vì mình quá thẹn thùng
không dám nói chuyện với anh nên mới ăn mặc như vậy.