THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 1092

“Em làm thế nào?”

Trần Thần nghe vậy liền quay đầu lại, chạm vào ánh mắt của anh, cô

trông thấy ý cười tại đáy mắt anh tựa như hòn đá ném vào hồ nước, ý cười
thấm nhuộm từng lớp một, cho đến khi phủ kín cả ánh mắt, sau đó đuôi
lông mày của anh dần dần cong lên.

Anh nhìn Trần Thần nói: “Sao có thể ăn ngon thế.”

Trần Thần theo bản năng cắn môi, nhìn anh chăm chăm, có cảm giác

muốn cười nhưng không biết làm sao.

Cuối cùng Bùi Tri Lễ ăn sạch bát mì.

Khi anh đứng dậy chuẩn bị bưng bát vào phòng bếp, Trần Thần lập tức

đi tới lấy đi cái bát trong tay anh, thấp giọng nói: “Anh ngủ thêm một lúc
nữa đi, để em rửa bát.”

“Nhà anh có thuốc giảm sốt không? Anh uống rồi ngủ một giấc hẳn là

hiệu quả tốt hơn.”

Bùi Tri Lễ gật đầu, có điều không lập tức rời khỏi.

Trần Thần ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Còn việc gì nữa à?”

Bùi Tri Lễ vốn muốn nói chuyện công việc với cô, cô là một cô gái

thông minh, Bùi Tri Lễ biết nếu cô nhìn thấy mình, khẳng định sẽ đoán
được.

Nhưng Trần Thần như là biết anh muốn nói gì, cô chỉ nhẹ giọng nói:

“Anh đi ngủ trước đi, có chuyện gì chờ anh khỏi bệnh rồi chúng ta nói
sau.”

Bùi Tri Lễ quả thật cảm thấy cả người mình có chiều hướng toát mồ

hôi, anh không trì hoãn nữa xoay người trở về phòng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.