là ma quỷ ban đêm. Cho dù là người mà cô cảm thấy lịch thiệp cũng tuyệt
đối không được.
Thế nên sáng hôm sau, Trần Thần thức dậy sớm, làm ầm muốn về nhà.
Lập tức, lập tức, cô phải về nhà, về nhà.
Bùi Tri Lễ hết cách chỉ có thể đưa cô về nhà trước, đợi khi đến dưới
lầu nhà trọ của cô, lúc anh vươn tay cởi dây an toàn cho cô, anh cười nói:
“Em gửi một phần thời khóa biểu của mình cho anh đi.”
Trần Thần chớp mắt, có chút không hiểu, hỏi: “Anh cần cái này làm
gì?”
“Như vậy chúng ta tiện hẹn hò.”
Trần Thần: “…” Hai tay cô chợt nắm chặt, tròn mắt nhìn Bùi Tri Lễ.
Anh, vẫn là một con người sao?
Bùi Tri Lễ ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cô, đã đoán được cô nàng này
khẳng định đoán sai. Anh vốn không định giải thích, nhưng nhìn thấy biểu
cảm Trần Thần thay đổi liên tục, anh vẫn quyết định thu lại danh dự không
còn thừa bao nhiêu của mình.
Anh nói: “Là hẹn hò thật sự.”
Dường như sợ Trần Thần nghe không hiểu, anh nhấn mạnh chú trọng
nói: “Không phải hẹn hò trên giường.”
Trong phút chốc Trần Thần trừng to mắt nhìn anh, gần như từ bên
miệng thốt ra hai chữ: “Đàn ông.”
A, đàn ông.