Anh ngẩn ra, Nhan Hàm thì hoàn toàn sửng sốt.
Bởi vì cô cũng cảm giác được nước mắt mình nhỏ xuống, cô vươn tay
dùng mu bàn tay lau ánh mắt, miễn cưỡng lau đi nước mắt trên ánh mắt
mình. Sau đó cô cúi đầu liền thấy giọt nước mắt rõ rệt nằm trên khuôn mặt
Bùi Dĩ Hằng.
Là nước mắt của cô sao?
Cô lại nhỏ nước mắt của mình trên khuôn mặt anh, Nhan Hàm lập tức
khom lưng, theo bản năng lau đi nước mắt trên mặt anh.
Khi bàn tay cô chạm vào bờ má của Bùi Dĩ Hằng, Nhan Hàm băn
khoăn nhìn anh.
Quả nhiên làn da anh tốt lắm, sờ vào rất mịn màng.
Bùi Dĩ Hằng vốn thất thần, bởi vì hành động quá đột ngột của Nhan
Hàm, cũng tự nhiên quá đi.
Cho đến khi lòng bàn tay cô sờ trên mặt anh, anh rốt cuộc lấy lại tinh
thần, mi tâm hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Sờ đủ chưa?”
Nhan Hàm: “…”
Cô lập tức rụt tay về, nhưng lúc vừa cúi đầu, ngược lại kéo gần
khoảng cách với khuôn mặt anh.
Rốt cuộc Nhan Hàm hô một tiếng ouch: “Đau, đau, đau.”
Cô lấy tay bịt hai mắt mình, bàn tay che khuất biểu cảm trên khuôn
mặt, Bùi Dĩ Hằng chỉ có thể nghe được cô mím lại cánh môi, xem ra hình
như rất đau.
Lúc này Bùi Dĩ Hằng đã không muốn đoán là cô đau thật, hay là cố ý.