Cho đến khi anh lấy ra hộp thuốc màu trắng đáng yêu, tìm thuốc xịt ở
bên trong.
Lúc anh đi trở về, Nhan Hàm còn nằm ở trên giường, bàn tay vẫn đè
lên ánh mắt, cơ thể run nhè nhẹ.
Nói ra cũng kỳ quái, rõ ràng ở trong nhà, trên chân cô còn mang một
đôi tất màu trắng.
Tất hơi dài, vượt qua mắt cá chân, thế mà càng tôn lên cẳng chân
mảnh khảnh đều đặn của cô.
Bùi Dĩ Hằng ngồi xổm bên giường cô, vươn tay muốn nắm chân cô,
thấp giọng nói: “Tôi phải cởi tất ra, cô kiên nhẫn một chút.”
Bởi vì ấm nước vung vãi, tất cô đều ướt đẫm, dính trên chân không dễ
cởi ra.
Ngón tay anh hơi lạnh, nhẹ nhàng đặt lên mắt cá chân cô, rõ ràng chỉ
kéo ra một chút tại mép tất, Nhan Hàm thấy hơi ngứa ngáy, là loại ngứa
ngáy gãi trong lòng, tựa như lông vũ khẽ khàng gãi liên tục trên trái tim cô.
Nhan Hàm rốt cuộc dè dặt dời chuyển bàn tay mình, ánh mắt lén nhìn
chàng trai bên giường.
Nhưng cô không ngờ, lúc này Bùi Dĩ Hằng trùng hợp ngẩng đầu lên,
tầm mắt hai người giao nhau, đuôi mắt cô hẹp dài lại hơi nhếch lên, cực kỳ
giống một tiểu hồ ly đạt được ý muốn.
Rốt cuộc, cô càng cười càng vui vẻ.
Sau đó cô trở mình lăn một vòng trên giường, đầu gối quỳ trên
giường.