THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 132

“Cô đã không có gì, tôi đi đây.”

Giọng anh lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi xoay người bước đi.

Bước chân anh rời khỏi quá nhanh, giống như đằng sau có gì đó đuổi

theo anh, nhưng trong khoảnh khắc anh ra khỏi cửa, Nhan Hàm thấy lỗ tai
anh đỏ lên có chút không bình thường.

Người này…

Cơ mà đợi sau khi anh rời khỏi, Nhan Hàm nhẹ nhàng nằm xụi lơ trên

giường, lập tức cắn răng chịu đựng.

Bởi vì đau.

Rất đau.

Một cái ấm lớn như vậy nện trúng chân, sao lại không thấy đau chứ,

chỉ là vừa rồi khi anh vươn tay nắm lấy mắt cá chân cô, Nhan Hàm có cảm
giác nói không nên lời. Rõ ràng tay anh chỉ kéo ra đầu tất của cô, muốn
giúp cô cởi tất ra, nhưng cô chỉ cảm thấy ngứa, loại ngứa ngáy dưới đáy
lòng, ngay cả bây giờ lông vũ ở đáy lòng kia vẫn không ngừng gãi ngứa cô.

Cũng may lúc này không giả vờ nữa, một mình cô ở trong phòng, hô

thế nào cũng chẳng ai nghe thấy.

Chẳng qua khi cô khom lưng cởi tất cho mình, cô vừa nhẹ nhàng cởi

ra, vừa mắng mình sĩ diện mang phải vạ dưới đáy lòng.

Có lẽ bị anh thấy được dáng vẻ chật vật ngã xuống, cô không muốn để

anh thấy dáng vẻ càng thảm hại hơn của mình.

Cho đến khi cởi tất ra, Nhan Hàm nhìn chân mình, được, đều thành

bánh bao rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.