THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 168

kiêu ngạo quá đi.” Trần Thần cũng cảm thấy rất tức giận.

Ai ngờ cô vừa nói xong, liền chỉ vào dưới tàng cây đối diện căn tin, hô

lên: “Nhan Hàm, đó không phải là cậu trai đẹp trong lớp sinh viên mới của
cậu à?”

Đừng trách Trần Thần liếc mắt một cái là nhận ra ngay Bùi Dĩ Hằng,

dáng người cao gầy như vậy, lại đeo khẩu trang, quả thực rất dễ nhận ra.

Cô còn đặc biệt kích động nói với Nghê Cảnh Hề: “Nghê đại nhân, kia

là cậu trai đẹp của Nhan Hàm, có phải khí chất và dáng người đều chuẩn
không?”

Nhan Hàm nhìn qua, trông thấy người dưới tàng cây mặc áo sơ mi

trắng, loáng thoáng mang chút đường kẻ thẳng màu nhạt, màu sắc rất nhạt,
cổ áo không cài kín, hơi mở ra, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy một đoạn
cổ thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài.

Hôm nay anh không đội mũ, chỉ đeo khẩu trang, mái tóc đen nhánh

được vầng sáng cây ngô đồng cắt thành từng đoạn.

Mặc dù không nhìn thấy gương mặt anh, chỉ là thấy được bóng dáng

của anh từ xa, cũng cảm thấy anh đủ xứng với vẻ anh tuấn sáng chói.

Nhưng giây tiếp theo, Trần Thần thất thanh nói: “Mợ nó, sao cậu ấy

lại ở cùng Lam Tư Gia.”

Cô hô lên như vậy, chàng trai vốn nghiêng đầu đột nhiên quay qua.

Nhan Hàm thấy được liền lôi kéo các cô bỏ đi.

Mãi đến khi tới siêu thị, Trần Thần cất tiếng: “Cậu trốn làm gì hả, cậu

chính là đàn chị trực hệ của cậu ấy. Tớ thấy Lam Tư Gia thật sự rất đáng
sợ, đàn em năm nhất cũng không buông tha.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.