THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 275

Ngay lúc cô tưởng rằng đối phương sẽ không nhận máy, điện thoại

được nối máy, đồng thời vang lên giọng khàn khàn: “A lô.”

Nghe tiếng của anh, Nhan Hàm nói không nên lời, đáy lòng mềm

xuống.

Giọng cô khẽ khàng hỏi: “Cậu đang ngủ ư?”

“Ừ, ngủ một lúc.” Người bên kia còn cảm giác lờ mờ buồn ngủ.

Nhan Hàm vốn chuẩn bị một tràng đạo lý muốn nói với anh, nào là

tiến vào đại học không nên tùy hứng, phải hòa đồng, phải tiếp xúc nhiều
với tập thể, phải hòa nhập với mọi người.

Nhưng khi giọng anh mang theo vẻ buồn ngủ truyền đến, những lời

này của Nhan Hàm đều nuốt trở về.

Cô thấp giọng hỏi: “Rất buồn ngủ sao?”

“Cũng ổn.” Giọng Bùi Dĩ Hằng lúc này đã hơi tỉnh táo, anh ho nhẹ

một cái, hỏi, “Em về nhà chưa?”

Nhan Hàm đáp: “Còn chưa.”

Tiếp đó cô hình như nghe được tiếng đối phương đứng dậy, chắc là

anh xốc chăn lên, sau đó chầm chậm đi ra bên ngoài.

Lúc bên kia truyền đến tiếng rót nước, rốt cuộc giọng anh lại vang lên:

“Vậy khi nào thì em trở về?”

Những lời này như là chạm vào một công tắc nào đó trên người cô.

Toàn thân như có dòng điện chạy qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.