THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 371

Ánh mắt Bùi Dĩ Hằng ở trên người phần đông bạn nhỏ, anh khẽ lướt

một vòng, thản nhiên nói: “Thế này cũng không tính là quá sớm.”

Nhan Hàm chớp mắt, còn chưa nói yêu cầu của anh cũng nghiêm khắc

quá đi, kết quả chợt nghe được người bên cạnh thản nhiên thốt ra một câu.

“Năm mười một tuổi tôi đã được nhận định cấp bậc.”

Kết quả bên cạnh có phụ huynh của một cậu bé chợt nhận ra Bùi Dĩ

Hằng.

Mẹ cậu bé kích động kéo đứa con nhà mình đi lên muốn chụp ảnh

chung, còn bảo Bùi Dĩ Hằng ký tên cho cậu bé. Có điều so với sự nhiệt tình
của mẹ, cậu bé này lại có chút quá thờ ơ.

Thừa dịp lúc mẹ cậu bé xin chữ ký, Nhan Hàm liếc cậu bé một cái,

khẽ cười nói: “Em không phải khẩn trương chứ hả?”

“Chị mới sợ đó.” Cậu bé rất ngầu đáp lại cô.

Nhan Hàm bật cười ha hả, không chấp nhặt với cậu nhóc: “Không sao,

nếu lát nữa bốc thăm gặp phải chị, chị sẽ nương tay với em.”

Ai ngờ cậu nhóc này liếc xéo cô một cái, đặc biệt lạnh lùng nói:

“Nhưng mà tôi sẽ đánh cho chị khóc đó.”

Nhan Hàm: “…”

“Ngại quá, xin lỗi, con nít không hiểu chuyện.” Mẹ đứa trẻ nghe được

lời nói của con mình, mau chóng xin lỗi.

Nhan Hàm vốn không để ý, kết quả Bùi Dĩ Hằng ở bên cạnh ký tên

xong, đưa quyển sổ cho mẹ đứa nhỏ, anh nhìn thoáng qua cậu nhóc kia, con
ngươi trong trẻo lành lạnh nhìn về phía cậu bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.