THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 369

Vừa mở ra, anh trông thấy cô gái đầu tóc rối bời, cụp mắt, dáng vẻ

như sắp té xỉu, cô thấp giọng nói: “Hình như vì tối qua ăn gà ăn mày xong
mà tôi bị đau bụng.”

Bùi Dĩ Hằng sửng sốt, anh cũng ăn, vả lại còn ăn hơn một nửa, sao

anh chẳng sao hết.

Cho đến khi cô gái đứng trước mặt anh gục đầu xuống, nói tiếp: “Hôm

nay tôi có thể không đi thi không?”

Bùi Dĩ Hằng nói: “Em thấy thế nào?”

Đầu Nhan Hàm sắp vùi trên mặt đất, hấp hối giãy dụa nói: “Tôi thấy

được.”

Nhưng vừa dứt lời, cổ tay cô đã bị người khác nắm lấy, kéo thẳng vào

trong phòng ngủ, Bùi Dĩ Hằng đứng ở cửa phòng tắm của cô, dùng sắc mặt
rất hờ hững nói: “Không sao, tôi ở đây với em.”

“Tại sao cậu ác nghiệt, vô tình, không nói lý thế hả.” Nhan Hàm

không nghĩ tới, anh lại là Bùi Dĩ Hằng như vậy, cô nói đau bụng, anh còn
bảo cô đi thi.

Bùi Dĩ Hằng ngược lại nghe được diễn xuất của cô, sắc mặt vẫn lạnh

nhạt: “Ngoan, đi thôi, nếu thật sự ngất đi, tôi sẽ bồng em đến bệnh viện.”

Thế là sau khi Nhan Hàm đấu tranh không có kết quả, cô cam chịu đi

rửa mặt.

Chờ sau khi cô đi ra, đẩy Bùi Dĩ Hằng ra cánh cửa, nói: “Tôi phải thay

quần áo, cậu tới phòng khách chờ trước đi.”

Bùi Dĩ Hằng thấy thời gian còn dư dả, đương nhiên không hối thúc cô,

im lặng ngồi trên sofa phòng khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.