THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 387

Sau đó, cô nhìn thấy mẹ một thân máu me ngồi trên hành lang ngoài

phòng phẫu thuật.

……

Nhan Hàm vốn lặng im nhìn mặt hồ, giờ phút này cô hơi khựng lại,

quay đầu nhìn người bên cạnh, thời gian quả nhiên lớn lao, hồi trước ngay
cả khi không nhắc tới cũng bóc ra miệng vết thương, hiện giờ cô đã có thể
bình tĩnh kể lại.

Cô nhẹ giọng nói: “Chuyện tiếp theo cậu hẳn là đoán được.”

Bùi Dĩ Hằng dịu dàng nhìn cô, anh không phải người giỏi ăn nói, vì

thế anh vươn tay khẽ khàng vỗ về bờ lưng cô.

Bàn tay người đàn ông dày rộng, cách lớp quần áo vẫn lộ ra sức lực

nhẹ nhàng.

Lông mi dày đặc của Nhan Hàm hơi cụp xuống, trước khi cất tiếng, cô

khẽ run, dường như đang cố hết sức khống chế cảm xúc trong cổ họng của
mình: “Mỗi lần khi nghe được bản tin tai nạn xe cộ, có lẽ chỉ là mấy con số
trên tin tức, nhiều nhất là thản nhiên nói một câu thật đáng thương quá.
Nhưng khi điều đó thật sự xảy ra trên người mình…” Cô hít sâu một hơi,
thấp giọng nói, “Sẽ phát hiện, một câu nén bi thương hoàn toàn chẳng làm
nên chuyện gì.”

Lông mày Bùi Dĩ Hằng nhíu chặt.

“Nỗi đau này sẽ dai dẳng không dứt trào dâng trong người cậu, chỉ cần

nhắm mắt lại, chỉ cần có khoảng không bình lặng, nó sẽ liên tục không
ngừng khiến cậu hiểu rõ triệt để, cậu phải mất đi người này, sẽ không còn
gặp lại người ấy nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.