Nhan Hàm nghe thế cũng sốt ruột, cô mau chóng xua tay: “Anh đi
nhanh, đi nhanh đi.”
Bùi Dĩ Hằng gật đầu, sau khi anh xoay người, Nhan Hàm lại nghĩ ra
hô lên một câu: “Có chuyện gì thì cứ gọi em lúc nào cũng được.”
Anh không quay đầu lại, nhưng giơ tay vẫy tay.
Nhan Hàm thở dài một hơi, trước đó anh có nói đã dọn về nhà, bởi vì
mẹ anh ngã bệnh. Kết quả bây giờ lại nằm viện, Nhan Hàm đứng tại chỗ,
nhìn bóng lưng anh dần rời xa, từ từ biến thành một điểm đen nhỏ trong
đám người, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Bùi Dĩ Hằng trực tiếp gọi xe đến bệnh viện, gọi điện thoại báo với anh
chính là dì giúp việc trong nhà, nói phu nhân không thoải mái, được đưa
vào bệnh viện.
Bệnh viện luôn xôn xao nhốn nháo như vậy, dường như mỗi ngày luôn
có vô số người đến người đi.
Khoa nội trú nằm ở phía sau, phải đi rất lâu, lúc trước Trình Di nằm
viện chính là tầng 16 tại đây. Cả tầng lầu đều là phòng bệnh VIP, phòng
bệnh độc lập, sáng sủa sạch sẽ.
Bùi Dĩ Hằng đi thẳng một đường tới cửa phòng bệnh, phát hiện cửa
phòng vẫn chưa đóng kín, lộ ra một khe hở nho nhỏ.
Bên trong truyền tới một giọng nói êm tai: “Không có gì, con không
mệt, bây giờ mẹ quan trọng nhất.”
Là giọng nói của Bùi Tri Lễ.
Bùi Dĩ Hằng đứng tại chỗ, anh trai sắp về, anh biết được. Dù sao gần
đây ở Anh đang có kỳ nghỉ Giáng Sinh, nhưng anh không ngờ Bùi Tri Lễ