THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 577

Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói: “Con đã nói chuyện với anh.”

Trình Di sửng sốt.

Bùi Dĩ Hằng dừng một chút rồi nhẹ giọng nói tiếp: “Sau này mẹ quan

tâm anh nhiều hơn đi, không cần lo lắng cho con.”

Ánh mắt Trình Di khẽ động, bà hơi cúi đầu, dường như có chút khó

chịu.

Qua hồi lâu, bà thấp giọng nói: “A Hằng, có phải mẹ quá sai rồi

không?”

“Cứ nghĩ rằng anh con nghe lời, đương nhiên ít quan tâm nó một chút,

chờ đến lúc phát hiện ra sai lầm này, mẹ dường như rất ngại ngùng thừa
nhận sai lầm của mình. Dù sao cũng là người làm mẹ, sao mẹ có thể không
làm tròn bổn phận như vậy chứ.”

Trình Di hơi cười khổ nói.

Có lẽ tất cả mọi người đối với chuyện cách cư xử của bố mẹ đều là

chậm rãi mà nói, nên thế nào thì thế đấy.

Nhưng cuộc sống thỉnh thoảng giống như một con ngựa hoang thoát

cương, trong lúc vô tình kéo quỹ đạo cuộc sống sang phương hướng hoàn
toàn khác biệt.

Lúc Trình Di vừa mới làm mẹ, bà cũng từng muốn làm một người mẹ

không thiên vị.

Nhưng tính cách hai đứa con trai khác biệt, dần dần, bà bắt đầu quan

tâm đứa nhỏ thoạt nhìn cần chăm sóc nhiều hơn.

Trình Di nhẹ giọng nói: “Anh con từ bé đã khác với con, hồi nhỏ nó đã

có một cái miệng nói ngọt. Con thì sao, lại là một đứa bé hũ nút, bởi vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.