chuyện ba mẹ cùng lúc qua đời, rốt cuộc vẫn là tiếc nuối. Bây giờ yêu
đương ổn thỏa, nếu sau này thật sự bàn tới chuyện hôn nhân, ba mẹ cậu có
để ý không?”
Không trách ông cụ nghĩ ngợi xa vời, mà là làm trưởng bối, con
đường đi của đứa nhỏ mình thích dù sao bằng phẳng thuận lợi thì tốt hơn.
Ông cảm thấy nếu ba mẹ người ta để ý đến điểm này, thế thì nên nói rõ
càng sớm càng tốt, đau dài không bằng đau ngắn, đừng để Nhan Hàm vì
vậy mà bị tổn thương.
“Không đâu ạ.” Bùi Dĩ Hằng nói như đinh đóng cột.
Anh nhìn ông cụ, giọng nói đặc biệt kiên định: “Ông cứ yên tâm,
không chỉ là cháu, bố mẹ cháu cũng sẽ không để ý. Đây là một phần tiếc
nuối trong cuộc đời cô ấy, cháu đau lòng thay cô ấy. Nhưng ông hãy yên
tâm, cháu sẽ dùng hết sức để chăm sóc cô ấy. Cháu hiểu được, không ai có
thể thay thế vai trò người cha bảo vệ cô ấy.”
Nhan Hàm đứng ở cửa, nhìn qua khe cửa lộ ra một bên mặt của anh.
“Nhưng mà những năm tháng sau này, cháu sẽ trở thành người đàn
ông bảo vệ cô ấy.”