“Vậy thì cũng không phải. Nếu con bé có thể có một nửa công lực nấu
nướng của tôi, sau này không sợ bị đói chết.”
Lúc này ông cụ nói xong, hăng hái đứng dậy.
Sau khi bọn họ ra khỏi phòng sách, đúng lúc gặp được Nhan Chi
Nhuận đi xuống lầu. Ông cụ chỉ Nhan Chi Nhuận nói: “Đây là anh trai của
Nhan Nhan, hai đứa còn chưa gặp phải không.”
“Gặp rồi ạ.” Nhan Chi Nhuận ngược lại lên tiếng trước.
Ông cụ nhìn lên, trong nháy mắt sửng sốt, lập tức nói: “Con đã gặp
thầy Bùi?”
Nhan Chi Nhuận rất thản nhiên nói: “Lần trước con tới nhà Nhan
Nhan, đúng lúc gặp được.”
Ông cụ vừa nghe được lời này, quay đầu nhìn qua Bùi Dĩ Hằng.
Đầu óc Bùi Dĩ Hằng kêu ong ong, có vẻ tỉnh táo trong nháy mắt. Anh
nhớ tới chuyện Nhan Hàm lo lắng trước đó, không ngờ ngược lại là anh bị
hiểu lầm trước.
Anh nói: “Cháu sống tại khu nhà gần trường, không ngờ trùng hợp ở
ngay đối diện Nhan Nhan.”
“Đây thật là duyên phận.” Ông cụ vừa nghe liền nở nụ cười.
Ông đương nhiên biết Nhan Hàm sống ngoài trường, nhưng không
ngờ Bùi Dĩ Hằng lại ở gần cô như vậy.
Duyên phận này.
Thực ra ông cụ rất tin vào những điều này, hơn nữa sau chuyện bố mẹ
Nhan Hàm, ông và người bạn già cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hồi trước bọn