THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 728

họ cảm thấy Tề Nguyên là một cô nhi, hơn nữa tính tình quá bướng bỉnh,
không phù hợp với con trai mình.

Nhưng nếu năm đó bọn họ có thể chấp nhận Tề Nguyên, sau khi Nhan

Thư xảy ra tai nạn, có lẽ Tề Nguyên sẽ không tuyệt vọng như vậy.

Không đến mức đánh mất mọi hy vọng đi theo Nhan Thư.

Khiến Nhan Hàm cũng trở thành một đứa cô nhi mất cả bố lẫn mẹ.

Có lẽ con người sau khi già rồi, giảm bớt sự kiên cường, sẽ bắt đầu

nhớ lại sai lầm năm đó.

Ông cụ là một người kiên cường như vậy, hồi trước sau khi mất đi đứa

con và vợ, ông cũng gục dần như những ông lão bình thường, chỉ hy vọng
cháu trai cháu giá của mình có thể sống vui vẻ hạnh phúc.

Ông cụ nhìn trái phải một vòng, hỏi: “Nhan Nhan đâu rồi?”

Nhan Chi Nhuận lắc đầu, chợt nghe ông cụ nói: “Con trò chuyện với

Dĩ Hằng trước đi, ông đi làm vài món.”

“Ông, ông muốn nấu đồ ăn?” Nhan Chi Nhuận kinh ngạc nói.

Ông cụ gật đầu: “Đây là lần đầu Dĩ Hằng tới nhà, ông đích thân xuống

bếp mới thể hiện đạo tiếp đãi của gia đình chúng ta.”

Nhan Chi Nhuận nhìn Bùi Dĩ Hằng, thán phục nói: “Ông tôi mọi khi

chỉ nấu ăn vào dịp tết, hơn nữa chỉ nấu ít món thôi.”

Ông cụ mặc kệ những điều này, đã vui vẻ gọi hai dì giúp việc tới,

chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ông.

Nhan Chi Nhuận thấy dáng vẻ hừng hực của ông cụ, anh thấp giọng

nói: “Không ngờ ông tôi rất thích cậu đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.