Có điều khi nhìn thấy Bùi Khắc Minh, Nhan Hàm hình như phần nào
hiểu được nguyên nhân Trình Di có tính cách thế này.
Cho tới lúc ăn cơm, Bùi Khắc Minh luôn săn sóc Trình Di, không phải
kiểu giả vờ bởi vì có khách, mà là thật sự rất quen thói, thoạt nhìn là việc
hay làm thường ngày.
Nhan Hàm không khỏi nhìn liên tục.
Đột nhiên Trình Di cười nói: “Nhan Nhan, có phải cháu cảm thấy tình
cảm của dì và chú đặc biệt tốt không?”
Nhan Hàm nhất thời hơi sửng sốt, cũng may cô lấy lại tinh thần lập
tức gật đầu.
“Đó là đương nhiên rồi, dù sao cũng là chồng già vợ trẻ mà.” Trình Di
đặt tay trên bàn, khóe miệng nhếch lên, lộ ra chút đắc ý nói, “Cháu đừng
thấy bố A Hằng nhìn trẻ tuổi, thực ra chú ấy đã ngoài sáu mươi, hồi dì sinh
A Lễ, chú ấy cũng lớn tuổi rồi, cháu nói có thể không đối tốt với dì à.”
Nhan Hàm kinh ngạc nhìn Bùi Khắc Minh, ngoài sáu mươi??
Bởi vì quá kinh ngạc, cô chưa điều chỉnh tốt biểu cảm trên khuôn mặt,
thế nên Trình Di ở đối diện bật cười ha ha.
Bùi Khắc Minh và Bùi Dĩ Hằng gần như cùng lúc thở dài một hơi.
Bùi Khắc Minh nhìn vợ mình, thấp giọng nói: “Em đừng chọc Nhan
Hàm nữa, xem dọa tới người ta rồi kìa.”
Ông bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bùi Dĩ Hằng, ánh mắt kia hình như
muốn nói, xin lỗi, bố không quản tốt vợ của mình.
Về phần Bùi Dĩ Hằng thì là vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Nhan Hàm, thấp
giọng nói: “Mẹ lừa em đấy.”