THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 950

Cô đứng trong phòng mình, lén kéo ra khe cửa, lắng nghe âm thanh

thảo luận bên ngoài.

Cho đến khi cảnh sát vừa bất đắc dĩ lại đồng cảm nói: nếu thật sự

không liên lạc được với người thân, chúng tôi đưa cô bé đến viện phúc lợi
ở mấy hôm, dù sao hiện tại cô bé cần người chăm sóc.

Viện phúc lợi…

Toàn thân Nhan Hàm phát run, cô biết viện phúc lợi thực ra rất tốt, các

dì chú ở đó rất nhiệt tình rất tốt bụng. Thế nhưng đứa nhỏ bị đưa đến đó
đều là những đứa nhỏ không có người thân.

Cô thì không như vậy, cô có ông bà nội, còn có bác và anh Chi Nhuận.

Nước mắt Nhan Hàm chợt rơi xuống, cô rõ ràng muốn hô lên, nhưng

toàn thân cô run rẩy, đều đang sợ hãi.

Cô biết quan hệ giữa bố và ông nội không tốt, bây giờ đã không còn

bố, ông nội và bác sẽ chấp nhận cô sao? Sẽ bằng lòng nuôi dưỡng cô chứ?

Nhan Hàm không biết.

Các người lớn còn đang bàn bạc trong phòng khách, có một dì không

đành lòng nói để cô ở lại nhà mình vài hôm.

Vài hôm…

Thế sau đó thì sao, cô sẽ thế nào? Không ai nói với cô.

Cho đến khi cửa phòng nhà cô vang lên tiếng gõ, sau đó cô nhìn thấy

một người mặc bộ âu phục màu đen, xách theo chiếc cặp da màu đen đẹp
đẽ, sắc mặt nghiêm nghị bước vào.

Bà nói, tôi là Nhan Minh Chân, bác của Nhan Hàm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.