THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 996

Rốt cuộc cô thấp giọng nói: “Hôm bố tớ qua đời cũng mưa to như

vậy.”

Trong xe nhất thời lâm vào sự tĩnh lặng.

Vẫn là bác tài có phản ứng trước, cất tiếng nói: “Cô bé cô phải nén bi

thương thuận theo thay đổi. Nhưng người còn sống mà, phải nhìn về phía
trước. Cha mẹ sớm muộn gì cũng rời khỏi các người, cô có thể đau lòng
buồn bã, nhưng nhất thiết đừng quá trầm mê. Như vậy không được đâu.”

Bác tài lải nhải một tràng, Trần Thần nhìn về phía trước, không dám

quay đầu lại nhìn Nhan Hàm.

Bởi vì cô ở cùng Nhan Hàm lâu như vậy, quả thật chưa từng thấy bố

mẹ cô, cũng chưa từng nghe cô nhắc tới. Đương nhiên các cô cũng từng nói
chuyện riêng, có điều đều tưởng rằng gia đình cô rạn nứt, không nghĩ tới lại
là nguyên nhân này.

Nhan Hàm cắn môi cố đè nén, nhưng nghĩ đến giờ phút này Bùi Dĩ

Hằng còn ở trong bệnh viện. Cổ họng cô nghẹn ngào khó chịu, cuối cùng
không nhịn được nước mắt rơi xuống.

Dường như đời người luôn như vậy, khi bạn tưởng rằng đi một vòng

rốt cuộc có thể nhận được viên mãn thì sẽ đánh đòn cảnh cáo ngay bạn.
Nhan Hàm tưởng rằng bước ngoặt cuộc đời kia đã đi qua, vết sẹo ở đáy
lòng cô sẽ chữa lành qua sức mạnh của thời gian, dần dần đóng thành vảy.

Tương lai tốt đẹp nhất mà cô ảo tưởng, chính là cuối cùng có một

ngày cô sẽ nắm tay Bùi Dĩ Hằng đi tới trước mộ bia của bố mẹ mình, nói
với bọn họ, đây là chồng cô, là người cô cho rằng đáng để giao phó cả đời
nhất.

Nhưng hiện tại Nhan Hàm không dám nghĩ tới bất cứ khả năng đáng

sợ nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.