THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 106

chú ý đến hai lòng bàn tay đỏ quạch gần như chảy máu của anh, vẫn còn
đau nhức vì sợi dây thừng quấn quanh xác ông Murchison.

Tối hôm ấy, Tom cởi giày ra và nằm trên sô-pha vàng, đọc lướt qua Từ

điển Harrap, nó dày đến mức anh phải dựa nó vào đùi mình hoặc đặt nó lên
bàn. Anh đang chờ điện thoại, dù cũng không chắc ai sẽ gọi đến, và lúc
mười giờ mười lăm, điện thoại đổ chuông. Chris Greenleaf ở Paris.

“Có phải… anh Tom Ripley đấy không?”
“Đúng thế. Xin chào, Chris. Cậu thế nào?”
“Khỏe, cảm ơn anh. Tôi vừa tới nơi với bạn. Tôi mừng xiết bao vì anh

có nhà. Tôi không có thời gian chờ thư của anh, nếu anh có viết thư. Chà…
xem này…”

“Cậu đang ở đâu?”
“Ở khách sạn Louisiane. Được mấy anh bạn của tôi ở quê nhà nhiệt

liệt tiên cử! Đây là đêm đầu tiên của tôi ở Paris. Tôi thậm chí còn chưa mở
va-li ra nữa. Nhưng tôi đã nghĩ nên gọi cho anh.”

“Kế hoạch của cậu là gì? Cậu muốn đến đây chơi vào lúc nào?”

“À, lúc nào cũng được. Tất nhiên là tôi muốn đi tham quan một chút.

Trước mắt là bảo tàng Louvre, chắc vậy.”

“Thứ Ba thì sao?”
“À… cũng được, nhưng tôi đã nghĩ hay là mai luôn, vì ngày mai bạn

tôi sẽ bận cả ngày. Cậu ấy có một người họ hàng sống ở đây, lớn tuổi,
người Mỹ. Nên tôi đã hy vọng…”

Không hiểu sao Tom không thể từ chối cậu ta hay nghĩ ra một cái cớ

hợp lý nào đó. “Mai à. Được thôi. Vào buổi chiều nhé? Sáng tôi hơi bận
một chút.” Tom giải thích là cậu ta sẽ phải đi tàu từ ga Lyon tới Moret-les-
Sablons, và cậu ta nên gọi lại cho anh sau khi đã chọn được tàu, để Tom
biết sẽ đón cậu ta lúc mấy giờ.

Rõ ràng là ngày mai Chris sẽ ngủ lại qua đêm. Tom nhận ra là anh sẽ

phải đào xong mộ của ông Murchison và đưa ông ta xuống đó vào sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.