THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 107

mai. Trên thực tế, chắc vì thế nên anh mới đồng ý để Chris đến vào ngày
mai. Thêm động lực cho anh làm việc.

Chris có vẻ ngây ngô, nhưng biết đâu cậu ta lại mang trong mình bản

tính thiện lành của nhà Greenleaf và sẽ không mặt dày ở lại quá lâu. Tom
nhăn nhó khi nghĩ đến điều này, vì chắc chắn là anh đã từng mặt dày bám
riết lấy Dickie ở Mongibello thời tuổi trẻ nông nổi, khi anh đã hai lăm chứ
không phải mới hai mươi. Tom đã từ Mỹ đến, hay phải nói là được cha của
Dickie, ông Herbert Greenleaf, cử đến để đưa Dickie về nhà. Đúng là một
tình huống kinh điển. Anh ta thì không muốn quay lại Mỹ. Và sự ngây ngô
của Tom vào thời điểm ấy là thứ khiến anh giờ này phải co rúm người lại.
Có biết bao nhiêu thứ anh phải học! Và rồi… thì, Tom Ripley đã ở lại châu
Âu. Anh cũng học được đôi điều. Sau rốt thì anh cũng có ít tiền - tiền của
Dickie - bọn con gái cũng khá mến anh, và trên thực tế thì Tom cảm thấy
mình bị theo đuổi khá nhiều. Heloise Plisson là một trong số những người
đã thích anh hồi đấy. Và dưới con mắt của Tom thì cô không phải là một
khối xi-măng, truyền thống, hay quá tầm với, hay nhạt nhẽo. Tom không
cầu hôn, Heloise cũng không. Đó là một chương đen tối trong đời anh, dù
ngắn ngủi. Heloise đã nói, trong căn nhà gỗ một tầng đi thuê của họ ở
Cannes, “Vì chúng ta đang sống cùng nhau, sao không kết hôn nhỉ?… Vì
là, em không dám chắc cha em có tán thành (cô đã dùng từ nào để nói “tán
thành” trong tiếng Pháp ấy nhỉ? Nhớ tra từ điển) việc chúng ta sống cùng
nhau lâu hơn nữa đâu, trừ phi chúng ta thật sự kết hôn - đó lại là một câu
chuyện trọn vẹn khác”.
Mặt Tom đã xanh như tàu lá ở đám cưới, dù đó là
một đám cưới hiện đại không có khách mời trong phòng xử án. Sau đó
Heloise vừa cười vừa nói, “Lúc trước trông anh xanh ngắt”. Không sai.
Nhưng ít nhất Tom cũng đã hoàn thành lễ cưới trọn vẹn. Anh cứ mong sẽ
nhận được lời khen từ Heloise dù anh biết bản thân thật ngớ ngẩn khi nghĩ
vậy. Chính chú rể là người phải nói, “Em yêu, em thật lộng lẫy!” hay “Mặt
em rạng ngời vì sắc đẹp và hạnh phúc!” hay mấy câu sến súa như thế. Còn
Tom thì xanh ngắt. Ít nhất thì anh đã không ngã quỵ trên đường tới bệ thờ -
nó cũng chỉ là một lối đi dơ dáy giữa mấy cái ghế lưng thẳng không người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.