THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 120

đâu. Tôi chỉ mong được nói chuyện với anh trong chốc lát, miễn là
anh sẵn lòng.

Trân trọng, Bernard T.

Tái bút: Có thể tôi sẽ thử gọi cho anh trước khi anh nhận bức thư

này.

Anh sẽ phải gửi điện tín cho Bernard ngay lập tức. Biết tín nói gì nhỉ?

Anh mà từ chối thì sẽ chỉ càng làm Bernard thất vọng hơn, Tom nghĩ vậy,
dù chắc chắn là anh không hề muốn gặp anh ta - không chỉ ở thời điểm hiện
tại. Có khi ngay sáng nay anh có thể gửi điện tín cho Bernard từ một bưu
điện trong một thị trấn nhỏ, khai báo tên và địa chỉ giả vì cuối mẫu đăng ký
gửi điện tín của Pháp yêu cầu có những thông tin này của người gửi. Anh
phải đuổi Chris đi ngay khi có thể, một việc mà anh chẳng hề thích.
“Chúng ta có nên khởi hành luôn không nhỉ?”

Chris đứng dậy khỏi sô-pha, nơi cậu ta đang viết một tấm bưu thiếp.

“Được thôi.”

Tom mở cửa trước đúng lúc hai sĩ quan cảnh sát người Pháp đang

chuẩn bị gõ cửa. Thực tế, Tom lùi lại đúng lúc tránh nắm tay đeo găng
trắng đang giơ lên.

“Xin chào anh Reeply?”

“Vâng. Mời vào.” Hẳn là họ đến từ Melun, Tom nghĩ, vì hai cảnh sát ở

Villeperce quen anh và Tom cũng quen mặt họ, nhưng hai gương mặt này
thì thật xa lạ.

Hai sĩ quan bước vào nhưng từ chối ngồi xuống. Họ bỏ mũ, kẹp chúng

dưới cánh tay và viên sĩ quan trẻ hơn rút một xấp giấy và bút chì ra khỏi
túi.

“Tối qua tôi đã gọi điện cho anh về chuyện liên quan tới một ông tên

là Murchison,” viên sĩ quan lớn tuổi hơn nói, ông ta còn là một ủy viên
cảnh sát. “Chúng tôi đã nói chuyện với phía Luân Đôn và sau vài cuộc điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.