THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 121

thoại, chúng tôi biết chắc rằng anh và ông Murchison đã đáp cùng một
chuyến bay xuống sân bay Orly vào hôm thứ Tư và cũng ngụ tại cùng một
khách sạn ở Luân Đôn, khách sạn Mandevee. Vậy nên…” ủy viên mỉm
cười thỏa mãn. “Anh nói là anh đã đưa ông Murchison tới sân bay Orly lúc
ba rưỡi chiều thứ Năm phải không?”

“Phải.”

“Và anh đã tiễn ông ta vào tận nhà ga chứ?”
“Không, vì tôi không thể đỗ xe trên vỉa hè, hai người biết đấy, nên tôi

đã thả ông ấy xuống đó.”

“Anh có nhìn thấy ông ta đi qua cửa nhà ga không?”

Tom ngẫm nghĩ, “Tôi không ngoái lại nhìn lúc lái xe đi”.
“Vì ông ta đã bỏ lại va-li của mình trên vỉa hè và sau đó biến mất

không một dấu vết. Ông ta có định gặp ai đó ở sân bay Orly không?”

“Ông ấy không hề đề cập tới việc đó.”

Christopher Greenleaf đang đứng cách đó một đoạn, lắng nghe toàn bộ

câu chuyện, nhưng Tom chắc chắn là cậu ta không hiểu được nhiều.

“Ông ta có đề cập tới người bạn nào ở Luân Đôn mà ông ta định đi

gặp không?”

“Không. Theo tôi nhớ là vậy.”

“Sáng nay chúng tôi đã gọi điện lại cho Mandeveel nơi ông ta định

đến, để hỏi xem họ có tin gì mới không. Họ báo với chúng tôi là không,
nhưng một ông tên…” Ông ta quay sang nhìn đồng nghiệp.

“Ông Riemer,” viên sĩ quan trẻ tuổi nhắc lời.
“Ông Riemer đã gọi điện tới khách sạn vì ông ta có một cuộc hẹn với

ông Murchison vào thứ Sáu. Qua cảnh sát Luân Đôn chúng tôi được biết
rằng ông Murchison đang quan tâm đến việc xác nhận một bức tranh thuộc
quyền sở hữu của mình. Một bức tranh của Derwatt. Anh có biết gì về
chuyện này không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.