THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 123

“Và…” ủy viên cau mày bối rối. “… ông ấy đã bình luận gì về tranh

của anh?” Hẳn đây chỉ là một câu hỏi do hiếu kỳ.

“Chắc chắn ông ấy nghĩ tranh của tôi là tranh thật và tôi cũng vậy,”

Tom đáp lại. “Tôi nghĩ ông ấy cũng đã bắt đầu cho rằng tranh của ông ấy là
tranh thật. Ông ấy còn bảo có thể sẽ hủy hẹn với ông Riemer.”

“À ha.” ủy viên nhìn điện thoại, có thể đang phân vân xem có nên gọi

cho Melun không, nhưng ông ta không đề nghị gọi nhờ một cuộc.

“Tôi mời hai người một ly rượu vang được chứ?” Tom hỏi hai viên sĩ

quan.

Họ từ chối rượu vang nhưng muốn xem qua các bức tranh của anh.

Tom vui vẻ dẫn họ đi. Hai sĩ quan quan sát xung quanh, lầm bầm bình luận
có vẻ khá hiểu biết, cân nhắc vẻ mặt say mê và điệu bộ của họ khi nhìn các
bức tranh sơn dầu và tranh chì. Chắc họ vẫn hay ghé thăm phòng triển lãm
trong thời gian rảnh.

“Một họa sĩ nổi tiếng ở Anh, tên là Derwatt,” viên sĩ quan trẻ nói.
“Đúng vậy,” Tom nói.
Buổi thẩm vấn kết thúc. Họ cảm ơn Tom và ra về.

Tom mừng vì bà Annnette đã ra ngoài đi mua đồ như thường lệ.
Christopher khẽ mỉm cười khi Tom đóng cửa lại. “Này, có chuyện gì

thế? Tất cả những gì tôi có thể hiểu là ‘Orly’ và ‘Murchison’.”

“Có vẻ ông Thomas Murchison, một người Mỹ đến nhà tôi chơi tuần

trước, đã không lên chuyến bay của ông ấy về Luân Đôn từ sân bay Orly.
Có vẻ như ông ấy đã biến mất. Và họ tìm thấy va-li của ông ấy trên vỉa hè ở
Orly - nơi tôi thả ông ấy xuống hôm thứ Năm.”

“Biến mất ư? Trời ơi!… Mới cách đây có bốn ngày thôi.”
“Cho tới tối qua tôi vẫn chưa biết gì về chuyện đó hết. Đó cũng là nội

dung cuộc điện thoại mà tôi nhận được tối qua. Từ cảnh sát.”

“Trời ơi. Lạ thật.” Chris hỏi thêm vài câu và Tom trả lời như anh đã

trả lời cảnh sát. “Có vẻ ông ấy đã bị choáng nên mới bỏ hành lý lại như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.