THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 125

CHƯƠNG 10

N

gày hôm sau trời xầm xì và tầm chín giờ trời bắt đầu mưa. Bà Annette

ra ngoài để buộc lại một cánh cửa chớp đang đập loạn lên ở đâu đó. Bà ta
đã nghe đài radio và người ta thông báo là chuẩn bị có một cơn bão lớn
khủng khiếp, bà ta cảnh báo Tom như vậy.

Gió khiến anh chộn rộn. Sáng hôm nay việc tham quan du lịch trở nên

bất khả thi đối với anh và Chris. Đến trưa, cơn bão còn trở nên tồi tệ hơn và
gió quật ngọn cây dương cao xuống như roi da hoặc lưỡi kiếm. Thỉnh
thoảng lại có một cành cây - nhỏ xíu và chắc là đã chết - bị gió đánh bật ra
khỏi một cái cây gần nhà và đập xuống mái kêu lộp bộp rồi lăn xuống đất.

“Tôi thật sự chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào thế này… ở đây,”

Tom nói ở bữa trưa.

Nhưng Chris, cùng vẻ lạnh lùng hệt như Dickie, hoặc có thể là đặc

tính của cả gia đình cậu ta, mỉm cười và tận hưởng sự hỗn loạn ấy.

Đèn tắt ngóm trong khoảng nửa tiếng, theo lời Tom thì chuyện đó vẫn

thường xảy ra ở vùng nông thôn Pháp, dù chỉ là bão nhỏ.

Sau bữa trưa, Tom đi lên căn phòng nơi anh ngồi vẽ. Thỉnh thoảng vẽ

tranh sẽ giúp ích mỗi lần anh cảm thấy lo lắng. Anh đứng vẽ gần bàn gia
công, bức tranh sơn dầu dựa vào một cái kẹp nặng nề và vài quyển sách
nghệ thuật và sách về nghề làm vườn dày cộp. Đáy tranh đặt trên vài tờ báo
cộng thêm một cái thảm vẽ lớn từng là một phần của tấm ga trải giường cũ.
Tom hăng hái cúi người làm việc với tác phẩm của mình, thường xuyên
bước lùi lại để ngắm nó. Đây là một bức chân dung của bà Annette được vẽ
- chắc vậy - theo phong cách khá Kooning, điều đó có nghĩa là bà Annette

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.