THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 124

Ông ấy có tỉnh táo không?”

Tom cười. “Tỉnh chứ. Tôi thật không tài nào hiểu nổi chuyện đó.”

Họ dạo chơi dọc sông Seine trên chiếc Alfa Romeo, đến gần Samois,

Tom chỉ cho Chris xem cây câu nơi đại tướng Patton đã cùng đội quân của
mình băng qua sông Seine, trên đường tiến vào Paris năm 1944. Chris
xuống xe và đọc câu chuyện khắc trên cái cột xám nhỏ và khi quay lại, mắt
cậu ta đẫm lệ hệt như Tom sau khi thăm mộ của Keats. Ăn trưa ở
Fontainebleau, vì Tom không thích nhà hàng chính ở Bas Samois - Bếp
trưởng Bertrand hay gì đó - nơi mà anh và Heloise chưa bao giờ nhận được
sự quan tâm chân thành, và gia đình điều hành cái nhà hàng đó còn có thói
quen bắt đầu cọ sàn trước khi khách hàng ăn xong, kéo những cái ghế chân
kim loại trên sàn mà không thèm quan tâm đến cảm thụ của tai khách hàng.
Sau đó, Tom không quên làm việc vặt hộ bà Annette - mua champignons à
la grecque

*

, céleri rémoulade

*

, và vài loại xúc xích mà Tom không nhớ

nổi tên, vì anh không thích chúng - những thứ người ta không mua được ở
Villeperce. Anh mua chúng ở Fontainebleau và còn mua cả pin cho đài bán
dẫn của anh nữa.

Trên đường về nhà, Chris phá ra cười và nói, “Sáng nay trong rừng tôi

đã đi ngang qua một thứ trông như một ngôi mộ mới đắp vậy. Cực kỳ mới.
Tôi thấy buồn cười vì hai cảnh sát sáng nay. Họ đến tìm một người mất tích
đã ở lại nhà anh và nếu họ nhìn thấy cái hình ngôi mộ đó trong rừng… ”.
Cậu ta cười ha hả.

Phải, buồn cười lắm, buồn cười đến phát điên. Tom cười trước rủi ro

đáng sợ ấy. Nhưng không bình luận gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.