THỀ NGUYỀN - Trang 1006

ánh mắt nhìn nàng vô cùng dịu dàng. Cuối cùng, người đó thở dài, hỏi
nàng: “Muội tính đi đâu?”

Người này chính là Bán Hạ.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Thiên Sắc không ngạc nhiên,

chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Tử Vi viên…”

“Vốn tưởng rằng muội rời khỏi đó sẽ không trở về nữa…” Giọng Bán

Hạ dường như ẩn chứa nhiều cảm xúc, từng câu từng chữ vang lên bên tai
nàng, cuối cùng trở thành khuyên nhủ: “Lần này muội trở về, định tiếp tục
cuộc sống nhìn thấy nhưng không chạm vào được sao?”

Những lời này chứng tỏ Bán Hạ đã biết Thanh Huyền và Bình Sinh là

một người, hơn nữa, y tuyệt đối không phải mới biết.

Chỉ là, Thiên Sắc không muốn nghĩ ngợi hay suy đoán ý đồ của Bán

Hạ nữa. Nàng lắc đầu, nhìn thẳng về phía trước, nhưng tựa như không thấy
gì, nhìn chằm chằm thứ gì đó, giống một cái xác không hồn, sắc mặt mờ
mịt đáng sợ: “Muội đi trả trái tim lại cho chàng…”

“Hồ đồ!” Bán Hạ quát lớn, dường như đã đoán được toàn bộ suy nghĩ

của nàng, giọng khàn khàn trầm thấp, lại ẩn chứa hoảng sợ, lo lắng, thậm
chí còn có sự áy náy sâu nặng, gặm nhấm xuyên qua trái tim: “Sao muội
không tự hỏi, lúc trước hắn đưa trái tim cho muội, từng nghĩ rằng muốn
muội còn sống không?”

“Thanh Huyền nhất định muốn muội sống, nhưng, Thanh Huyền đã

chết —” Thiên Sắc cúi đầu, mặt mày bình thản, đáy mắt phẳng lặng và
giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng từ chối, gò má tái nhợt không chút máu, kéo
dài khoảng cách xa đến ngàn dặm: “Cho nên, trái tim này, vẫn nên trả về
cho Bình Sinh đế quân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.