THỀ NGUYỀN - Trang 1025

Bình Sinh không biết nên khóc hay cười, cũng không biết nên cảm

thấy vui vẻ hay xấu hổ, đành ho khẽ vài cái, mặt dày coi như khen ngợi.
“Đa tạ khen ngợi.” Khóe môi hắn hơi cong lên, mặt mày thanh lạnh, nhưng
không bỏ qua nghi ngờ của mình: “Nhưng con chưa trả lời vấn đề của ta.”

Đúng vậy, đứa bé này leo lên Thất Bảo thần thụ, bị người khác phát

hiện lại chẳng chút hoảng sợ vẫn làm theo ý mình, khiến hắn không thể
không nghi ngờ lai lịch và thân phận. Ở Huyền Đô Ngọc Kinh, kể cả thần
cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám lỗ mãng, đứa bé
này lại chẳng hề sợ hãi, kiêng nể điều gì.

“Thúc thúc không trông coi Thần Tịch Ty, sao ta phải trả lời câu hỏi

của thúc?” Cậu bé dường như rất thích hạt hướng dương, bóc vỏ rất cẩn
thận sau đó từ từ thưởng thức, nó kiêu ngạo liếc Bình Sinh bằng nửa con
mắt, không thèm trả lời, còn đáp lại rất hùng hồn: “Tỷ tỷ của ta nói, người
khác có tự do hỏi, ta có tự do không trả lời.”

Nghe nó trả lời như vậy, nét cười trên mặt Bình Sinh biến mất.

“Tỷ tỷ của con?” Dừng một lúc, hắn mới hỏi tiếp, đôi mày nhướn lên

có chút kỳ lạ và trào phúng, vô hình bóp méo khuôn mặt tuấn tú của hắn,
trong đôi đồng tử đen láy, lạnh lẽo như có lửa bốc lên: “Tỷ tỷ con là thần
thánh phương nào?”

Càng nói chuyện, hắn càng tò mò thân thế của đứa bé này.

Cậu bé con không nhận ra sự thay đổi trong lòng Bình Sinh, tiếp tục

cắn hạt hướng dương, cuối cùng nó nhả ra một đống vỏ, trả lời hắn hai chữ
mơ hồ: “Miêu Miêu.”

Bình Sinh giật mình, hoàn toàn không nghe ra nó nói gì, nhíu mày, lập

tức hỏi lại: “Con nói gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.