THỀ NGUYỀN - Trang 1027

Trọng Thiên này con là người đầu tiên dám nói với ta như thế…” Khẽ than
một tiếng, Bình Sinh cảm thấy bất đắc dĩ, không biết vì sao bản thân lại bó
tay với đứa bé này.

“À.” Nó kêu lên, giọng điệu trẻ con, hoàn toàn không có ý định tìm

hiểu cảm xúc ẩn giấu của Bình Sinh, ngược lại còn vỗ vỗ vai hắn, không
biết là cố ý chọc tức hay vô tình an ủi: “Thúc thúc yên tâm, sẽ có người thứ
hai.”

Tiếp đó, trong lúc Bình Sinh không nói nên lời, nó vỗ cánh chậm rãi

bay khỏi Thất Bảo thần thụ, đôi cánh đỏ rực kia như một ngọn lửa hừng
hực thiêu đốt, soi rõ một bóng dáng mơ hồ, khiến trong lòng Bình Sinh
nhộn nhạo khơi dậy muôn lớp sóng.

Lặng lẽ bắt quyết, Bình Sinh ẩn thân, âm thầm theo sau cậu bé, thấy

nó đi về phía trước, cuối cùng bay đến bờ suối Bích Hà phía sau Huyền Đô
Ngọc Kinh.

Ở đó, có một cô bé váy đỏ đang chắp tay sau lưng đứng chờ.

Cũng giống cậu bé kia, trên lưng cô bé cũng có một đôi cánh đỏ như

lửa, tóc búi bánh bao, vóc dáng tương đương cậu bé, có chút chói mắt.

Lúc đó, cậu bé con đáp xuống đất rón rén đến từ phía sau, xem ra định

hù dọa cô bé, nhưng cô bé bất thình lình xoay người lại, khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng ngần có chút già trước tuổi, buông lời trách mắng: “Nha Nha,
sao đệ lại nói chuyện dông dài với người đó vậy!” Đợi đến lúc cậu bé ngập
ngừng bước vào, cô bé xoa xoa đầu nó, sau đó nhẹ nhàng kéo tai nó, giọng
điệu nghiêm túc: “Đệ quên tổ mẫu dặn gì rồi sao, gặp người mặc áo bào
tím, có thể trốn được thì phải trốn xa thật xa.”

Thì ra, vừa rồi cậu bé đứng trên cây Thất Bảo nói chuyện với Bình

Sinh, cô bé đã nghe hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.